Ban đêm, khách viện Thu Linh trang, Ân Lê Đình vừa rửa ráy sơ qua đẩy cửa
phòng thì thấy Trương Tùng Khê đang ngồi trong đình hóng mát giữa viện
cười vẫy tay với mình.
“Lục đệ, lại đây.”
Ân Lê Đình đáp một tiếng rồi đi lại, tiện tay rót đầy hai ly trà, đưa một chén cho
Trương Tùng Khê: “Sao tứ ca còn chưa nghỉ ngơi?”
Trương Tùng Khê tiếp lấy, cười nói: “Còn không phải ở đây chờ lục đệ sao? Tại lục đệ về trễ quá, giờ còn chưa nghỉ ngơi, chẳng lẽ cũng tìm tứ ca có chuyện?”
Ân Lê Đình nghĩ đến hôm nay chàng và Lộ Dao chạy ra ngoại thành chẩn bệnh
cho tiểu nhi tử một hộ dân ngoài đó, trên đường về nhất thời cao hứng
hai người chạy ra ngoại ô chơi đùa, đến khi trời sập tối mới nhớ phải về nhà, gương mặt ửng hồng.
Thần thái này bị Trương Tùng Khê thu
hết vào mắt, trong lòng lấy làm buồn cười “Có câu vì ai sương gió đứng
giữa đêm [92], hóa ra lục đệ hồi xưa sợ tối không dám ngủ một mình bây
giờ cũng có lúc cả đêm không ngủ, không biết là vì người nào đây?”
“Tứ, tứ ca.” Ân Lê Đình bị chọc hơi quẫn “Cần gì đùa cợt tiểu đệ.”
Trương Tùng Khê lại lắc đầu: “Tứ ca có đùa chỗ nào đâu? Tứ ca đặc biệt tới hỏi đệ, cô nương khiến đệ đứng trong sương gió cả đêm hiện giờ đã hiểu lòng đệ chưa?”
Ân Lê Đình bị hỏi thế mặt lập tức như lửa đốt, song
dưới cái nhìn chăm chú của Trương Tùng Khê gật đầu cơ hồ không thể nhận
ra được.
Trương Tùng Khê không ngờ Ân Lê Đình lại dám nói ra như thế, nhìn dáng vẻ Ân Lê Đình vẫn không kềm được nhướng mi “Ồ? Vậy cô
nương đó có bằng lòng không?”
Thấy Trương Tùng Khê càng hỏi càng thẳng thừng, Ân Lê Đình lí nhí nửa ngày mới nhỏ nhẹ: “Tiểu, Tiểu Dao…
nói, đầu tiên về trúc cốc xử lý tâm pháp công phu bổn môn nàng trước,
sau đó… sau đó theo, theo đệ về, về Võ Đang… gặp sư phụ.”
Trương Tùng Khê nghe xong không khỏi ngẩn người, liền đó chậm rãi nở nụ cười.
Sư đệ rụt rè nhà mình còn lâu mới phóng khoáng bằng cô nương nhà người
ta, một khi xác định tâm ý của mình liền thẳng thắn vô tư trực tiếp tới
cửa ra mắt. Vốn chàng còn tưởng chuyện này phải cần sư phụ và mấy sư
huynh bọn họ ở giữa dàn xếp một phen mới khiến Lộ Dao có chút phản ứng
đối với chuyện này, chẳng ngờ hai người đã tự mình quyết định rồi. Trong lòng cảm khái vui mừng, thấy dáng vẻ rụt rè của Ân Lê Đình nhịn không
được nói: “Gặp sư phụ? Vậy chúng ta cần phải mau về núi, chuẩn bị làm
tiệc mừng thôi. Chuyện này còn phải thương lượng với Phó trang chủ đàng
hoàng một bận. Tiểu Lộ là đại tiểu thư Thu Linh trang, gả đến Võ Đang ta thì không thể ủy khuất người ta được.”
“Tứ ca, sao cứ chọc tiểu đệ thế!…” Tuy mặt Ân Lê Đình đỏ rực trong lòng lại ngọt ngào.
Từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, lý nào Trương Tùng Khê lại không nhận ra, mở
miệng nói: “Thứ nhất, huynh chọc lục đệ hồi nào đâu? E là bản thân lục
đệ mới là người vui vẻ nhất ấy chứ? Thứ hai, cái này không phải ta nói
bừa, lần này ra đi đã hơn hai tháng rồi, bây giờ sự tình đã xong, cũng
đến lúc về núi rồi.”
“Tứ ca… đệ muốn…”
Nói chưa xong đã bị Trương Tùng Khê ngắt lời với vẻ mặt buồn cười, bỡn cợt: “Lục đệ muốn cùng các ca ca về ư?”
“Không phải, tứ ca, đệ muốn… muốn đưa…”
“Muốn đưa gì? Muốn đưa Tiểu Lộ đi trúc cốc hả?” Trương Tùng Khê tiếp lời.
Ân Lê Đình vội vàng gật đầu, ngước lên thì thấy nụ cười biết ngay mà của
Trương Tùng Khê, bấy giờ mới ý thức được thái độ mình quá nôn nóng rồi.
“Hôm nay lúc không có đệ, nhị ca cũng đã nói với chúng ta, trước tiên đệ đi
cùng Tiểu Lộ lo việc trước, tóm lại đợi đến cuối năm phải về núi chứ?”
Ân Lê Đình gật đầu “Tiểu Dao nói đi trúc cốc lấy sách vở tâm pháp là được.”
Trương Tùng Khê nhướng mày: “Vậy thì được. Hôm qua nhị ca mời Phó trang chủ
tới cuối năm lên Võ Đang ở vài ngày, Phó trang chủ đã đồng ý rồi. Đệ và
Tiểu Lộ về sớm tí, đến chừng đó chính chủ không thể không thấy đâu đúng
không?”
Ân Lê Đình ấp a ấp ứng: “Nhưng… tiểu đệ cần phải tự mình bẩm báo sư phụ… chừng đó mới…”
Trương Tùng Khê cười thành tiếng: “Lục đệ ơi là lục đệ, chuyện của mấy huynh
đệ ta có cái nào qua mắt được sư phụ chứ? Chuyện này sư phụ biết lâu
rồi. Đệ nói xem tháng ba đầu xuân, vì sao sư phụ lại phái đệ xuống núi
đi Tuyền Châu tặng thuốc hả? Hồi năm ngoái, e rằng sư phụ đã có ý này
rồi? Mấy tháng nay đại sư huynh và Phó trang chủ cũng thư qua thư lại
mấy lần. Có mỗi đệ và Tiểu Lộ là còn hồn nhiên không biết mà thôi. Bây
giờ cũng không cần giấu đệ nữa, hôm nay nếu đệ không tự nói ra chuyện đệ và Tiểu Lộ, đại sư huynh đã tính qua năm liền đích thân xuôi Kim Lăng
cầu hôn rồi.”
Ân Lê Đình ngẩng phắt lên, kinh ngạc nhìn Trương
Tùng Khê, liền đó đỏ mặt cúi đầu, lí nha lí nhí nửa ngày cũng chưa nói
rõ ràng được nửa câu.
Trương Tùng Khê thấy cảnh ấy, vỗ vai Ân Lê Đình một cái, hài hước lên tiếng: “Huynh nói lục đệ à, chớp mắt một cái là sắp làm phu quân người ta rồi, sao còn hệt như bé con ngày mới lên
Võ Đang, hở tí là đỏ mặt thẹn thùng thế kia? Tiểu Lộ là cô nương mà tự
nhiên như thế, đệ không sợ nàng cười đệ à?”
Ân Lê Đình bị Trương Tùng Khê chọc làm mặt càng đỏ như gấc chín, nửa ngày mới ấp úng: “Tiểu Dao sẽ không đâu…”
Trương Tùng Khê cười to: “Ha ha, Tiểu Dao sẽ không cười? E là Tiểu Dao mà
cười, lòng đệ càng cao hứng ấy chứ? Hôm qua tam ca nói với huynh, tương
lai hai người đệ thành thân, Tiểu Dao kính trà cho sư phụ lão nhân gia,
kêu một tiếng sư phụ, người đỏ mặt chắc chắn là đệ mà không phải muội
ấy, huynh vô cùng đồng ý.” Nói rồi phủi tay áo đứng dậy “Huynh về trước, lục đệ có thể thừa dịp gió đêm mát mẻ, chậm rãi suy nghĩ xem đến tột
cùng Tiểu Lộ có thế hay không, cũng đỡ mắc công mặt nóng quá khó chịu.”
Nói rồi cười nguýt Ân Lê Đình một cái, tự mình về phòng. Còn mỗi Ân Lê
Đình trong đình cúi đầu, không biết là để giảm bớt mây đỏ trên mặt hay
giấu đi nụ cười bên môi.
Quả thật như lời Trương Tùng Khê, Lộ
Dao tự nhiên hơn Ân Lê Đình nhiều. Nghe Phó Thu Nhiên nói muốn lên núi
Võ Đang ở vài ngày vào dịp cuối năm, đương nhiên Lộ Dao hiểu ngay Võ
Đang mọi người và hắn có ý đồ gì, bình tĩnh sờ mũi, nhún vai cười với
mọi người: “Ta không ý kiến, có điều nếu Thu Nhiên đi nhớ giao chuyện
làm ăn cho Hồng thúc, đừng trông chờ vào ta.”
Phó Thu Nhiên nghe xong cười lườm nàng: “Trông chờ ngươi hồi nào? Hôm qua Hồng thúc tìm ta bàn giao sổ sách rồi, còn nói đừng để ngươi bận tâm, cứ lo đi trúc cốc
với Lê Đình là được.”
Lộ Dao nghe thế, chớp chớp mắt, không cần
nhìn nàng cũng biết bây giờ tất Ân Lê Đình bị nói cho quẫn rồi, thế là
chẳng thèm xấu hổ trực tiếp lôi Ân Lê Đình ngượng ngùng hết sức ra cửa
đi chơi.
Võ Đang chư hiệp, Lộ Dao Ân Lê Đình thậm chí cả Phó Thu Nhiên cùng rời Thu Linh trang một ngày. Võ Đang mọi người đi về tây
hướng Vũ Xương, Lộ Dao Ân Lê Đình thì dọc Đông Nam qua đường Bình Giang, đi trúc cốc nằm ở Gia Hưng. Phó Thu Nhiên cùng Tống Tấn Văn lên bắc
thẳng hướng Tế Nam xử lý buôn bán. Lúc chia tay, một câu “mọi người cẩn
thận” của Võ Đang mấy người đã nói hết ý quan tâm trong đó. Ngược lại
Phó Thu Nhiên kéo Lộ Dao qua một bên xì xồ hồi lâu, vừa nói Lộ Dao vừa
ngoẹo đầu quan sát Ân Lê Đình, làm Ân Lê Đình không hiểu ra sao cả.
Mấy người ôm quyền chào nhau, mỗi người một ngả. Lộ Dao và Ân Lê Đình sóng
vai mà đi, ngựa của cả hai đều là giống tốt, tốc độ rất nhanh. Có điều
cả hai vừa đi vừa trò chuyện hào hứng, bỏ lỡ mất quán trọ đêm trên đường ngang qua Ninh Quốc. Mắt thấy trời sắp tối, hai người bất đắc dĩ phải
tìm một khách điếm nhỏ sạch sẽ trong một trấn không lớn trên đường đi
Ninh Quốc. Tên trấn này khá tao nhã, gọi là Chiết Liễu trấn. Càng hay là khách điếm này có cái tên cũng tao nhã cực kỳ xứng với tên trấn, gọi là Trường Đình khách điếm.
“Trường Đình Chiết Liễu [93]” Lộ Dao hưng phấn lẩm nhẩm mấy lần, rồi nói “Lục ca, ở đây đi. Muội thích cái tên này.”
Ân Lê Đình gật đầu, cười nói: “‘Trường Đình Chiết Liễu, lại là khách điếm, đây là có ý khiến người ta nóng lòng về nhà ư?”
“‘Nóng lòng về nhà’ thì không đến mức, ngẫm nghĩ có người bẻ liễu tặng, vậy
chuyến đi này tất có người mong nhớ mình rồi. Đúng là chuyện khiến người ta vui mừng mà.”
Ân Lê Đình giao ngựa của cả hai cho tiểu nhị
ra đón, nói: “Vậy có phải bây giờ trong lòng Tiểu Dao hết sức vui vẻ
không? Giờ người mong nhớ muội không ít đâu.”
Lộ Dao dắt tay áo
Ân Lê Đình, vừa gật đầu vừa đi vào khách điếm, nói với chưởng quầy:
“Chưởng quầy, hai gian phòng thượng hạng, chuẩn bị thùng tắm nước nóng
đầy đủ.”
Chưởng quỹ chừng trên dưới năm mươi, ngẩng đầu liếc hai người một cái: “Xin lỗi khách quan, tối nay chỉ còn một phòng thôi.”
Lộ Dao và Ân Lê Đình ngớ người, Lộ Dao hỏi: “Phòng thượng hạng không có, phòng bình thường cũng được mà.”
Ai dè chưởng quầy lắc đầu tiếp: “Bổn điếm chỉ dư mỗi một phòng. Khách điếm này kinh doanh nhỏ, chỗ không lớn, trưa hôm nay có một đoàn hát tới,
chiếm hết bảy phòng rồi. Còn lại mỗi phòng này, vốn để dành cho đại nữ
nhi về thăm người thân thì ở.”
“Trấn này có mỗi khách điếm nhà ông thôi hả?”
Chưởng quầy đáp: “Chỗ chúng tôi là địa phương nhỏ, vốn dĩ đối diện bên kia
cũng có một nhà, có điều năm ngoái ông chủ dọn về quê rồi. Bây giờ có
mỗi chỗ này.”
Lộ Dao bất lực trợn mắt, phùng má, liếc Ân Lê Đình cũng đang đờ ra. Lúc này trời đã tối, có đi gấp sợ đến nửa đêm cũng
không tới được trạm kế. Nếu là ở nơi lớn hơn, có sản nghiệp của Thu Linh trang tất nhiên đi tới đâu cũng không thiệt hai người. Nhưng chỗ nhỏ
thế này, Lộ Dao thật sự hết cách. Nghĩ nghĩ hai ngày nay tiết trời khá
lạnh, ngủ đêm trong núi không được, thế là nghiến răng “Một phòng thì
một phòng vậy! Còn hơn không có.”
Đương nhiên chưởng quầy gật đầu, vội vàng kêu tiểu nhị dẫn hai người lên phòng.
Phòng cũng rộng rãi sạch sẽ, nhưng từ lúc Lộ Dao gật đầu Ân Lê Đình bắt đầu
luống cuống chân tay. Giờ thấy tiểu nhị trải đệm giường, mặt đỏ bừng lắp ba lắp bắp: “Tiểu Dao, tối, tối nay huynh ráng ở sảnh dưới lầu một đêm
là được, muội, muội nghỉ ngơi cho khỏe đi…” Nói rồi xoay người gần như
muốn chạy trốn.
Lộ Dao túm tay áo Ân Lê Đình, ráng nhịn cười,
bất lực than: “Lục ca, trước mắt đã qua tháng mười rồi, ban đêm trời
lạnh gió buốt, huynh qua đêm như thế cẩn thận sinh bệnh.”
“Không, không sao, huynh có nội công hộ thể, chịu được lạnh, lạnh giá…” Ân Lê
Đình nhìn bàn tay thanh tú túm tay áo mình, nói càng không mạch lạc.
Lộ Dao vô lực ôm trán, nói tiếp: “Rồi, coi như không lạnh, hôm nay đi suốt một ngày vất vả lắm rồi, huynh ngồi một đêm như thế ngày mai dậy không
mệt sao?”
“Không đâu… huynh vận công tĩnh, tĩnh tọa một đêm là, là được…”
Thấy dáng vẻ Ân Lê Đình như thế, Lộ Dao thiếu điều cười thành tiếng, mắt đẹp đảo một vòng: “Ôi, quân tử không làm chuyện mờ ám, muội tin lục ca là
quân tử, chẳng lẽ lục ca không tin chính mình?”
Câu hỏi này làm Ân Lê Đình phát hiện, bất luận chàng trả lời thế nào cũng không đúng, đỏ mặt lí nhí “Tiểu Dao…”
Lộ Dao nhướng mày, hứng thú dạt dào lại có chút ý vị ăn hiếp người ta “Lục ca không nói tức là đồng ý rồi?”
Ân Lê Đình biết mình tuyệt đối không nói lại Lộ Dao, nhưng lại không dám gật đầu, nhất thời đành bất lực nhìn Lộ Dao.
Lộ Dao chớp mắt, phớt lờ chàng, ngoảnh đầu nói với tiểu nhị “Tiểu nhị ca,
làm phiền ngươi đi lấy một cái bàn vào, ghép chung với bàn trong phòng,
trải thêm hai tấm đệm giường lên là được. Lấy ít nước tắm nóng vào đây
nữa.” Nói rồi tiện tay quăng cho tiểu nhị một miếng bạc vụn. Tiểu nhị
kia được bạc, cao giọng đáp: “Khách quan yên tâm, tiểu nhân lập tức đi
làm, bảo đảm ngài hài lòng.”
“Lục ca, muội muốn ngủ giường,
huynh ngủ trên bàn ghép đi, dù sao cũng đỡ hơn gắng gượng ngồi một đêm
dưới sảnh vừa lạnh vừa ướt.”
Ân Lê Đình nói nhỏ: “Chúng ta… ôi, Tiểu Dao, huynh sợ nếu đồn ra ngoài không tốt cho muội… không nói thành có [94]…”
Lộ Dao phẩy tay vô vị “Có gì mà tốt với chả tốt, ngủ ngon hay không mới
quan trọng. Lại nói, lời người ngoài có gì quan trọng? Bản thân thoải
mái vui vẻ mới là thật. Huynh ngồi tĩnh tọa trong đại sảnh một đêm,
huynh không thoải mái muội không vui, vậy cũng được à? Nếu thật sự không nói thành có, khụ khụ, huynh phụ trách? Còn không… muội chịu trách
nhiệm cũng được…” Nói đến đó thấy Ân Lê Đình càng cúi gằm xuống, rốt
cuộc cười ra tiếng.
Ân Lê Đình nghe tiếng cười trong trẻo của
nàng, gật đầu thật khẽ, cũng không biết là đồng ý ngủ trong phòng nàng
hay là đồng ý với câu cuối cùng.
Lộ Dao đẩy Ân Lê Đình ra cửa:
“Được rồi, lục ca đi xuống ăn cơm trước đi, muội tắm rửa một cái, lát
nữa đổi cho huynh.” Thấy Ân Lê Đình xuống lầu rồi mới đóng cửa lại.
Tâm tư Ân Lê Đình từ lúc ra cửa đến khi ăn cơm xong bị Lộ Dao gọi về phòng
tắm rửa từ đầu chí cuối không hề thu liễm lại, Lộ Dao thấy thần sắc
chàng cười thầm trong dạ, không muốn trêu chọc chàng nữa, lau khô tóc,
nói tiếng ngủ ngon với Ân Lê Đình ngồi bên cửa sổ không dám nhúc nhích
xong chui vào trong màn.
Ân Lê Đình ngồi cạnh cửa sổ hồi lâu,
mãi khi trăng lên giữa trời nghe nhịp thở đều đặn của Lộ Dao trong màn,
biết nàng đã ngủ rồi, nhiệt độ trên mặt mới dần dần bình thường lại. Đời này lần đầu tiên chàng cũng nữ hài tử ở chung một phòng giữa đêm khuya
thanh vắng thế này, còn là Lộ Dao mình nhớ thương khiến chàng không dám
động đậy. Mãi đến khi Lộ Dao đã ngủ say, tâm hồn lửng lơ khắp chốn mới
từ từ yên tĩnh lại. Nửa ngày, rón ra rón rén đi tới chiếc bàn hơi lớn
trải đệm đàng hoàng, nhẹ nhàng tung người lên nằm, nhắm mắt im lặng vận
Võ Đang tâm pháp, mặc nguyên áo mà ngủ.
Thể lực Lộ Dao không
bằng Ân Lê Đình, nhanh chóng ngủ rất say. Song hồi lâu, bỗng cảm thấy có người khẽ lay vai mình “Tiểu Dao? Tiểu Dao…”
Lộ Dao mơ mơ màng
màng dụi đôi mắt nhập nhèm, mở ra được nửa, hóa ra là Ân Lê Đình. Lộ Dao mệt quá mức, nhất thời không phản ứng lại người ngồi trên giường lúc
này là Ân Lê Đình cho hai trăm lá gan cũng không dám vào trong màn, còn
tưởng mình nằm mơ, lật người tiếp tục ngủ bỗng cảm thấy người chợt lạnh, chăn của mình bị Ân Lê Đình vén lên. Lộ Dao run lập cập, lần này hoàn
toàn tỉnh táo.