Cố Hương Ngưng đứng trước tửu lâu đại môn, tò mò nhìn lên bảng hiệu phía trên. Hai chữ “Duyệt Lai” cứng cáp hữu lực, lại thêm một phần khí khái phong lưu, quả nhiên là hảo tự!
Có điều, thực kỳ quái, vì sao trong tiểu thuyết, những tửu lâu nổi tiếng đều có tên là Duyệt Lai đâu?
Đang lúc nàng còn ngẩn ngơ, một tiểu nhị đã từ bên trong đi ra, cung kính::“Vị tiểu thư này nhưng là đến bản lâu tham gia đấu giá hội?”
Cái gì đấu giá hội? Cố Hương ngơ ngác: “Ta tới ăn cơm a!”
Tiểu nhị đối với việc nàng không biết đến hội đấu giá, hiển nhiên hết sức bất ngờ, mi mắt khẽ nhướng lên. Bất quá rất nhanh hắn liền khôi phục mỉm cười, chắp tay:
“Xem ra, tiểu thư chỉ là tới dùng bữa. Nếu đã như vậy, cảm phiền ngài di giá tới tửu lâu đối diện. Người của chúng ta cũng ở bên đó, sẽ phục vụ tốt tiểu thư. Hơn nữa, hôm nay giá tiền còn giảm tới ba thành, tiểu nhân hy vọng ngài hảo hảo thưởng thức!”
Cố Hương Ngưng nhìn theo tay của tiểu thị. Phía đối diện, bên kia bờ sông Hoài cũng có một tửu lâu, nhỏ hơn không bao nhiêu, nhưng về mặt khí thế bên ngoài so ra kém hẳn Duyệt Lai bên này.
“Bên đó cũng là phân điếm của các ngươi?”
“Cái này... tiểu thư, thực ra không phải. Bất quá, ngày hôm nay lão bản của chúng ta đã thuê trọn chỗ đó, đầu bếp cũng sớm đi sang, đảm bảo phục vụ thực khách như thường ngày!” - tiểu nhị khoa chân múa tay.
Cố Hương Ngưng mất hứng, nhìn chằm chằm tiểu nhị:
“Vậy tại sao ta không thể dùng bữa ở đây? Hết chỗ? Nếu đúng là thế, kia... có thể ghép bàn?”
“Ai u... ta không có nghe lầm đi? Cố thất tiểu thư nhưng lại muốn cùng người khác chung bàn?” Một trận hương khí truyền đến, cùng với nữ tử thanh âm.
Cố Hương Ngưng quay đầu nhìn sang, là một hồng y thiếu nữ, ăn vận trang điểm hết sức diễm lệ. Nàng ta tuy đang cười, nhưng ánh mắt không hề che giấu ý tứ châm chọc:
“Đừng nói với ta, Cố tiểu thư đại danh đỉnh đỉnh lại không biết đến Duyệt Lai đấu giá hội? Ai nha... Xem ngươi kìa... thật sự không biết? Nếu là như vậy, ta không ngại nói cho ngươi rõ: Hôm nay, là ngày Duyệt Lai lâu mở đấu giá hội, mỗi năm chỉ có hai lần. Muốn vào? Ha ha, phải có thiệp mời!”
Cố Hương Ngưng đối với nữ nhân từ trên trời rơi xuống này hết sức chán ghét. Nàng cúi đầu sát vào Bích Nhi, hỏi nhỏ: “Đó là ai?”
“Tiểu thư, người đó là Đỗ tiểu thư, cha nàng là tả thị lang.”
Tả thị lang? Cố Hương Ngưng lẩm bẩm. Nghe có mùi oai phong, dường như là quan tam phẩm?
“Trước kia ta với nàng có thù oán?”
“Hừm! Tiểu thư chỉ vô tình đánh lên mặt nàng ta, nhưng sau đó Tướng gia đã cầu xin Hoàng thượng cử ngự y tốt nhất vì nàng chữa trị, vết thương cũng sớm tốt lắm! Vậy mà, nữ nhân kia cư nhiên vẫn ghi hận tiểu thư, thật ghê tởm!”
Cố Hương Ngưng im lặng.
Quả nhiên là chủ nào tớ nấy. Cố chủ trước đây thật con mẹ nó bá đạo, mới có được nha hoàn cực phẩm thế này! Nhìn Bích Nhi thở phì phò, liền biết trong cái đầu nhỏ kia, ngàn sai vạn sai cũng là của người khác, không đến phiên tiểu thư nhà nàng phạm lỗi a...
Bất quá, hắc hắc, nàng thích!
Cố Hương Ngưng tự nhận có tính xấu bao che khuyết điểm, tuyệt đối không ủy khuất bản thân. Hơn nữa, nay nếu nàng đã sống trong thân thể người ta, vậy nàng chính là Cố phủ Cố Hương Ngưng. Vô luận khi trước phát sinh sự tình gì, cố chủ gây ra bao nhiêu họa, đều do nàng tới thu thập đi!
Nữ tử trước mắt, nếu không phải bạn, tất là địch! Nếu đã là địch, tất không cần khách khí!
Cố Hương Ngưng đột nhiên nghiêng tai, rồi giơ ngón cái lên miệng, khẽ suỵt một tiếng, không nóng không lạnh hỏi: “Chó ở đâu vừa mới sủa đó?”
...
Im lặng.
Im lặng hết cỡ.
Đỗ Tiên Nhu một phút trước chính còn cao hứng cười, nghe được lời này, phản ứng đầu tiên là kinh ngạc. Sau đó, nhận ra được cái gì, sắc mặt nàng lập tức trắng bệch: “Ngươi... ngươi... ngươi...”
“Cái gì ngươi ngươi? Ách... chậc chậc... không ổn, rất không ổn!” - Cố Hương Ngưng đối với việc Đỗ Tiên Nhu tức đến tay chân run rẩy thản nhiên như không biết, còn thật vô tội tiến lại gần nàng quan sát: “Đỗ tiểu thư, ấn đường ngươi có màu xám, là điềm hung, đối với sức khỏe phi thường có hại. Ngươi những ngày tới tuyệt đối phải cẩn thận, nếu là trúng phong, thân thể bị tật, đối với hôn sự sau này ảnh hưởng rất lớn đâu!”
Hôn sự đối với nữ hài tử, là cỡ nào quan trọng! Cố Hương Ngưng mấy lời này, tuyệt đối đủ ác!
Đỗ Tiên Nhu mặt từ trắng chuyển đỏ, từ đỏ lại chuyển sang trắng bệch, ngón tay run run chỉ vào Cố Hương Ngưng: “Ngươi... ngươi...”
“Ngạch? Thật sự trúng gió rồi? Nói cũng không thành tiếng?” - Cố Hương Ngưng nhìn chằm chằm thiếu nữ đang giận run, trên mặt còn biểu diễn thương tâm. “Đỗ tiểu thư, ta khuyên ngươi, về nhà hảo hảo nghỉ ngơi nghỉ ngơi, qua sáu tháng một năm, không chừng còn có thể tốt lên...”
“Ngươi.... Cố - Hương - Ngưng...”
“A? gọi ta thân ái như vậy, là muốn cảm tạ? Khụ khụ... ta làm người hướng tới khiêm tốn, cái đó thật sự không cần, thật sự không cần...”
“Cố Hương Ngưng! Ngươi khinh người quá đáng!” Đỗ Tiên Nhu không nhịn được hét lên. Nàng mới mặc kệ cái gì khuê các hình tượng. Nữ nhân ghê tởm kia cứ như vậy nguyền rủa nàng, nếu như nàng không đáp lại, mới là có quỷ!
“Khinh người quá đáng? Nào có?” - Cố Hương Ngưng rất là giật mình, vội quay sang bên cạnh hỏi: “Bích Nhi, ngươi thấy ta khinh người quá đáng?”
“Không có! Một chút cũng không!” - Bích Nhi khẳng khái lắc đầu.
“Vậy... Bích Châu, ngươi thấy sao?”
“Nô tỳ cái gì cũng không thấy!” - Bích Châu càng trảm đinh chặt thép khẳng định.
“Kia... vị tiểu huynh đệ này thì sao?” - Cố Hương Ngưng quay sang tiểu nhị của Duyệt Lai tửu lâu.
“Tiểu nhân, tiểu nhân...”
Tiểu nhị lúc này hối hận muốn chết rồi. Hắn lúc trước đầu óc bị lừa đá, mới có thể không nhận ra Cố thất tiểu thư tiểu ma thần này? Nếu là sớm nhận ra, cho nàng trực tiếp đi vào không phải được rồi? Như thế nào sẽ còn bị kéo vào chuyện này?
Lại nhìn nhìn hai vị tiểu thư trước mặt, vị nào hắn cũng đắc tội không nổi! Bất quá, đắc tội Đỗ tiểu thư, cùng lắm bị đánh thành đầu heo! Còn như đắc tội kinh thành tiểu ma nữ, không chừng mạng nhỏ cũng không còn...
Ô ô... hắn số khổ a!
Tiểu nhị trong lòng đã muốn khóc ròng, âm thầm ra quyết định, bèn hướng tới Cố Hương Ngưng, rất là thành thật lắc đầu: “Tiểu nhân cũng không có thấy...”
“Đỗ tiểu thư... “ - Cố Hương Ngưng nội tâm nhảy nhót, nheo nheo mắt nhìn Đỗ Tiên Nhu. “Nếu không ai nhìn thấy ta hiếp người quá đáng, vậy lời này của ngươi có phải hay không vu khống người?”
“Nói láo! Bọn hắn tất cả đều nói láo!” - Đỗ Tiên Nhu cơ hồ gào lên, thầm hận bản thân xuất môn không mang nha hoàn, thế này mới bị cô lập. “Ngươi rõ ràng vừa mới nói... nói... chó sủa... ta... ta...”
Đỗ Tiên Nhu tuy có chút hung hăng, chung quy vẫn là nữ hài tử, từ bé thụ giáo dưỡng, mấy chữ chó sủa này, sao có thể như người đàn bà chanh chua nói ra, trên mặt lúc này đã xấu hổ đến đỏ bừng.
“Hiểu lầm! Thật sự là hiểu lầm!” - Cố Hương Ngưng a lên một tiếng, bộ dạng giật mình rồi lại như đã hiểu, sau đó chính khí lẫm lẫm vỗ vỗ ngực. “Đỗ tiểu thư, ngươi xem ra hiểu lầm ta! Mới vừa rồi, ta quả thực nghe tiếng chó sủa. Ngươi biết không, người có thể ăn bậy, chó lại không thể sủa bậy! Đường đường giữa kinh thành, lại có chó đi hoang, thực đáng giận! Ta vốn muốn nghe xem nó ở đâu, thuận tiện sai người đến bắt đi, không nghĩ tới khiến Đỗ tiểu thư hiểu lầm ta đang nói ngươi, thực xin lỗi a!”
Đây nào có nửa điểm bộ dáng xin lỗi?
Đỗ Tiên Nhu vốn đã nộ khí xung thiên, nghe được mấy lời “ta nói ngươi là cẩu”, lập tức chịu không nổi, vung tay rút kiếm, xông thẳng về phía Cố Hương Ngưng.
Chơi lớn như vậy?
Cố Hương Ngưng đương nhiên không thể ngờ Đỗ Tiên Nhu đột nhiên lao tới, chân tay cứng đờ, sợ đến nhắm chặt hai mắt lại, trong lòng âm thầm đem Phật Tổ, Bồ Tát, mười tám vị La Hán cho đến Chúa Gesu, Thánh Gorge các loại, đều niệm ra cả...
Một giây.
Hai giây.
Nửa phút trôi qua, bình yên vô sự.
Cố Hương Ngưng he hé mắt ra nhìn. Chỉ thấy trước mặt nàng, từ lúc nào xuất hiện một bóng lưng nam tử, cùng với thanh âm nhàn nhạt.
“Đỗ tiểu thư, có thể chỉ là hiểu lầm? Tiết mỗ vừa rồi, quả thực cũng có nghe âm thanh gì đó, giống như chó sủa không sai!“.