Edit: voi còi
Tiểu nha đầu kia tu luyện chính là......
Tiểu nha đầu liều lĩnh này, thế nhưng thu vào liền tu luyện, chẳng lẽ bé không biết, sách này nếu như truyền ra ngoài, chỉ sợ so với thập giai ma hạch đều làm cho người ta xúc động sao?
Bé muốn làm bia ngắm cho mọi người hay sao a.
Mà thứ này, mang ở trên người, chung quy là cái tai hoạ ngầm.
Xem tiểu nha đầu đã luyện tốt lắm, phỏng chừng đã sớm xem qua hết, Uất Trì Tà Dịch nhanh chóng ghi nhớ......
Tuy rằng, công pháp này không thích hợp với mình, nhưng hắn cũng nhớ kỹ, ngộ nhỡ có chỗ nào tiểu nha đầu có không ghi nhớ, hắn có thể nói cho bé.
Ghi nhớ toàn bộ xong, hắn dùng nội lực đem bộ công pháp hủy đi.
Những thứu này đã ghi nhớ trong đầu hắn, hắn không muốn để tiểu nha đầu có nguy hiểm không biết ......
Hinh Nhi, ở bên kia cô có khỏe không? Cô hãy nhìn đến nữ nhi của chúng ta, có bao nhiêu ưu tú không?
Hài tử đầu tiên của chúng ta đã lợi hại như vậy, đứa kia trong bụng cô chắc chắn không kém, cô phải nhanh chóng trở về a.
Ta sẽ không buông tay, chờ xong chuyện Long Vương rồi, ta liền đến thế giới của cô, đi qua tìm cô......
Hắn không biết nên thế nào đi qua, nhưng tóm lại là sẽ có biện pháp ......
Hắn tin tưởng, cái gì cũng không ngăn trở được bọn hắn ở cùng nhau.
Uất Trì Tà Dịch thật tự tin, hắn biết duyên phận của bọn họ, tuyệt đối sẽ không chỉ có một chút như vậy.
Đương nhiên, khẳng định sẽ không.
Mà Đông Phương Ngữ Hinh, tuyệt đối luyến tiếc hắn, Tiểu Hoan Hoan, còn có hài tử trong bụng chưa ra đời kia nữa!—
****************
Đông Phương Ngữ Hinh nghiên cứu nửa ngày, cũng không phát hiện chỗ nào không đúng, trái lại người mệt mỏi, liền đem tư liệu copy đến máy tình của mình, cô liền nghỉ tạm ......
Một đêm này, Vu Thiển Thiển không trở về, có lẽ là bởi vì có tâm sự, cô ngủ cũng không an ổn.
Luôn nằm mơ, mơ thấy Uất Trì Tà Dịch gặp chuyện không may, mơ thấy Tiểu Hoan Hoan bị Long Vương bắt lấy, muốn giết bé......
Còn mơ thấy, Tinh Anh học viện bị hủy, nữ vương và quốc sư bị Long Vương độc chết......
Đây cơ hồ đều là mộng về bên kia, không một cái nào tốt.
Đông Phương Ngữ Hinh luôn bị mộng làm cho tỉnh......
Có người nói nằm mơ đều là ngược lại, Đông Phương Ngữ Hinh cũng tin tưởng, nhưng......
Trong mộng một đám máu chảy đầm đìa, làm sao cô có thể tĩnh tâm được.
Cô......
Khi nào thì không thể lạnh nhạt như vậy?
Đông Phương Ngữ Hinh dứt khoát đứng lên ngồi xuống, nghĩ đến những chuyện gần đây.
Lúc này chuyện trở về, cuối cùng là có chút khởi sắc.
Tuy rằng không biết cổ kiếm kia có hữu dụng hay không, nhưng tối thiểu, có thể nhìn đến thứ gì đó của thế giới kia cũng tốt.
Cô nói qua, nếu như có thể trở lại hiện đại, cô chắc chắn nghiên cứu độc dược có thể sử dụng ở cổ đại một chút.
Lúc này, đã có chút manh mối, cô cũng ngủ không được, dứt khoát liền bắt đầu tìm độc dược gì đó.
Nếu là thời gian trước, một chút manh mối cũng không xác định......
Cô chỉ biết là một ít thuốc tây, đối với thuốc bắc, chính là thường dân hoàn toàn......
Nhưng lúc này không giống vậy, thuốc bắc, cô nhắm mắt lại đều có thể xuất ra.
Mà trải qua truyền thừa văn hoá mấy ngàn năm, độc dược này diễn biến cũng liền lớn.
Đông Phương Ngữ Hinh tham lam tìm, thời gian một ngày trôi qua, thế nhưng không cảm thấy đói khát.
Cô thành thần sống sao? Không ăn không uống, một ngày qua đi thế nhưng không hề cảm giác?
Nhưng liên tiếp ép buộc xuống, trái lại Đông Phương Ngữ Hinh có chút mệt mỏi.
Đông Phương Ngữ Hinh ghé vào trên bàn muốn nghỉ ngơi một lát......