Edit: PDN
Bọn họ chỉ biết là người kia ở, sau đó là người bảo vệ, chẳng lẽ còn có người nào khác sao?
“Là con trai một người chúng ta đã từng giết chết . .”
Đông Phương Ngữ Hinh nói một lần cô nằm mơ thấy với bọn họ , tất cả mọi người nhíu mày. . .
Nằm mơ thấy. . .
Chẳng lẽ là thật sao?
Khi đó, Đông Phương Ngữ Hinh cũng không biết nhiệm vụ của bọn họ nha. . .
Cũng có thể, là bởi vì Đông Phương Ngữ Hinh lo lắng. . .
Bọn họ không dám khẳng định, nhưng lúc này, tùy tiện đi vào rõ ràng là không lý trí.
Nhưng bởi vì Đông Phương Ngữ Hinh đã nói bỏ đi. . . Cũng không phù hợp tác phong của bọn họ .
Tất cả mọi người có phần do dự.
“Cái này. . . Hâm Nhi, anh biết cô lo lắng cho bọn anh, nhưng. . . Lúc này thật không thể cứ rời đi như vậy, nếu không như vậy đi. . . Mấy người yểm hộ anh, anh vào trước xem tình huống bên trong. . .”
Tiểu Lang phân tích một chút, nếu như đây thực sự chỉ là một cạm bẫy, vậy. . .
Người chết cũng chỉ có một mình anh, bọn họ sẽ chạy . . .
Cái đội ngũ này của bọn anh, mặc dù có tổn thương, nhưng. . .
Ít nhất, cũng sẽ không chết hết tất cả. . .
Hơn nữa người kia cũng dám thiết kế bọn họ, một ngày nào đó, sẽ giúp anh báo thù.
“Không được. . .”
Vu Thiển Thiển là người thứ nhất phản đối, cô đương nhiên biết người thứ nhất đi ra, có ý nghĩa như thế nào. . .
Tiểu Lang là trụ cột của bọn họ, nếu như cần phải một người mạo hiểm đi vào , cũng không thể nào là Tiểu Lang nha.
“Ai nha, mấy người đều đừng cãi cọ, tớ đi cho. . .”
Tiểu Yêu Tinh nhìn hai người bọn họ cũng phải đi mạo hiểm, cô xua xua tay, nói:
“Xinh đẹp giống tớ thế này, nếu như thật gặp phải một anh chàng đẹp trai, nói không chừng có thể tới một mỹ nhân kế ấy chứ. . .
Mồ hôi. . .
Đều lúc này, Tiểu Yêu Tinh, cậu cũng có thể không cần tự kỷ như thế hay không, thực sự là hết chỗ nói rồi. . .
Mọi người lắc đầu, cái con nhỏ này cũng quá. . .
“Mấy người không tin sao?”
Thấy bọn họ không có ý từ bỏ, Đông Phương Ngữ Hinh càng thêm sốt ruột!
Tuy rằng đó chẳng qua là giấc mộng, nhưng. . .
Cô lại biết, đó không chỉ là giấc mộng của mỗi người ——
“Các bạn cũng biết, dự cảm của tớ chuẩn xác nhất , mấy năm nay tớ không ở đây, mọi người lại. . .”
Đông Phương Ngữ Hinh có phần bất đắc dĩ, chẳng qua cô cũng là ba năm không ở, nhưng bọn họ dĩ nhiên. . .
Nếu như đây đổi thành trước kia, cô cảm thấy không đúng, tuyệt đối theo không cần giải thích. . .
“Hâm Nhi, bọn anh không phải là ý này. . .”
Thấy vẻ mặt có vẻ thương tâm của cô, Tiểu Lang vội hỏi:
“Chỉ là bọn anh đã đợi một buổi tối, nếu như từ bỏ như thế. . .”
Thật ra anh cũng cảm thấy không đúng lắm, nhưng luôn cho là đây là ảo giác của mình.
“Một buổi tối tính cái gì nha, sự an toàn của mọi người quan trọng hơn. . . tuy rằng tớ chỉ là mơ một giấc mơ, nhưng nếu thật có liên quan với người kia , vậy. . . Thì mọi người không phải là nên dừng lại kế hoạch trước , tra một chút lai lịch của người này ư?”
Dù sao, người bị bọn họ nhìn trúng , muốn giết chết có rất nhiều cơ hội. . .
Nhưng nếu như bọn họ đã xảy ra chuyện, vậy thì cái gì cũng xong rồi.
“Hơn nữa, nếu như tớ không nhìn lầm, mục tiêu của hắn cũng không phải ai trong chúng ta, là mọi người chúng ta . . .”
Đông Phương Ngữ Hinh nói rất khẳng định , Tiểu Yêu Tinh vừa nghe, khinh thường bĩu môi:
“Ha ha, mọi người chúng ta? Hắn cho là hắn là vật gì nha, hắn nuốt trôi?”