Edit: PDN
“Không tin. . .”
“Vậy nếu không có lẽ chúng ta thử một chút?”
Đông Phương Ngữ Hinh cười trêu đùa , Lý Kiệt nhìn Đông Phương Ngữ Hinh:
“Vu Hâm,đầu óc của mày bị cửa kẹp phải không? Ha ha ha ha. . .”
Lý Kiệt điên cuồng nở nụ cười, nếu như bây giờ Đông Phương Ngữ Hinh có thể phá vỡ, đây chẳng phải là. . .
Thực sự là buồn cười, hắn cười, Đông Phương Ngữ Hinh lại không tức giận:
“Nếu không chúng ta thử xem?”
Cô sải bước đi tới, Lý Kiệt đối với đồ vật của mình rất có lòng tin, cho nên cũng không thèm để ý, chỉ là nhìn Đông Phương Ngữ Hinh.
Đông Phương Ngữ Hinh chém một chút, cũng không hết sức, mà cái lồng kia cũng không có một chút động tĩnh .
“Ha ha, Vu Hâm, tao rất chờ mong mày mở ra được. . .”
Lý Kiệt thấy quả nhiên không có việc gì, ánh mắt nhìn về phía người còn lại:
“Chúng mày có muốn cũng tới thử một chút hay không ?”
Đáy mắt Tiểu Lang tối sầm lại, cái cổ kiếm này , quả nhiên không đáng tin cậy.
Hắn vừa định để cho Đông Phương Ngữ Hinh trở về, nhưng nhưng vào lúc này, chợt nghe rầm một tiếng, lồng bảo hộ kia , dĩ nhiên. . . Nát. . .
Cũng vào lúc này, Đông Phương Ngữ Hinh đứng dậy thật nhanh , liền cướp đi điều khiển từ xa của Lý Kiệt .
Mà Tiểu Lang, thì trầm giọng nói:
“Lui lại. . .”
Bốn người vội vàng bỏ chạy, Đông Phương Ngữ Hinh và Lý Kiệt thì lại đánh nhau.
Lồng bảo hộ mở, Đông Phương Ngữ Hinh lại cảm thấy không đúng, trong cái lồng bảo hộ này , lại có. . .
Độc. . .
Một loại độc rất lợi hại , cô cảm thấy đầu có phần hôn mê.
“Cổ kiếm, giúp ta, giết hắn. . .”
Cổ kiếm này là có linh tính, nó có thể tìm tới mình, vậy tất nhiên có biện pháp giết người đi.
Cổ kiếm vừa nghe, quả nhiên tự mình đánh nhau với Lý Kiệt .
Lý Kiệt giật mình trợn to hai mắt, hắn đây là gặp quỷ sao?
Ai có thể nói cho hắn biết xảy ra chuyện gì?
Kiếm dĩ nhiên có thể công kích mình, là chương trình gì đang điều khiển nó sao?
Cảm giác không có khả năng, nhưng. . .
Ngoại trừ lý do này, hắn không biết nên giải thích thế nào a ——
Bốn người vội vàng lui lại sau, Vu Thiển Thiển cuối cùng là có phần lo lắng Đông Phương Ngữ Hinh, lúc cô quay đầu lại nhìn , lại phát hiện. . .
Đông Phương Ngữ Hinh dường như không tốt, lúc này cô đã dừng lại trên mặt đất. . .
Mà cái cổ kiếm thần kỳ kia , lại đang dây dưa với Lý Kiệt .
“Hâm Nhi. . .”
Cô xoay người muốn quay lại, Tiểu Lang lại bắt được cánh tay của cô:
“Đừng đi. . .”
“Không, em muốn đi cứu cậu ấy a. . .”
Cô không thể trơ mắt nhìn Đông Phương Ngữ Hinh chết đi, cô ấy là vì bọn họ mới. . .
“Bên kia có độc. . .”
Tiểu Lang sắc mặt lạnh lẽo, khẽ nói:
“Em không phải là vẫn muốn giúp cô ấy sao? Có thể, đây là kết quả cô ấy muốn. . .”
Kết quả Đông Phương Ngữ Hinh mong muốn. . .
Vu Thiển Thiển nhìn cái bóng người nhỏ yếu kia, chẳng lẽ. . .
Trong tiểu thuyết nói đều là thật?
Chỉ có chết đi ở một thế giới , mới có thể đổi lấy linh hồn đi ra ngoài?
Mà cổ kiếm kia . . .
Cổ kiếm không giải thích được kia. .
Nhìn cái cổ kiếm có phần phách lối kia, cô cũng có chút tin tưởng.
“Nhưng, nếu như cô ấy không thể quay về thì sao? Chẳng phải là lại vô ích . . .”
Vu Thiển Thiển mũi cay cay, cô không muốn để cho Đông Phương Ngữ Hinh gặp chuyện không may nha. . .
“Nhưng em đi qua, chỉ có thể chết thêm một người người mà thôi. . .”
Lúc này Tiểu Lang, quả là tỉnh táo, vô tình.
Anh sẽ không để cho Vu Thiển Thiển đi qua chịu chết vô ích .
“Em. .”
Cô không sợ chết, nhưng nếu là đây là cơ hội của Đông Phương Ngữ Hinh . . .