Edit : PDN
Giống như tiểu Hoan Hoan khi còn bé , ví dụ như khi đó càng khó khăn hơn bây giờ .
Hôm nay mình, cho dù là khó hơn nữa, bên người có Nữ vương, có quốc sư, có Tà Dịch, có rất nhiều người quan tâm chính mình. . .
Nhưng khi đó. . .
Nàng bỗng nhiên nghĩ tới mấy người bọn hắn, lần trước thấy hoàng thượng, thái độ của ông ấy với mình không sai.
Còn có đông Phương tướng quân kia , tin tưởng họ sẽ phải che chở phòng đấu giá của nàng .
Luôn nói có thời gian muốn đi qua nhìn một chút, nhưng bây giờ, nhiều chuyện như vậy , làm sao trở lại chứ?
Đông Phương Ngữ Hinh thở dài một hơi, nàng nhớ lại mấy người Vu Thiển Thiển .
Vậy mấy người Vu Thiển Thiển và Tiểu Lang cũng có khỏe không.
Bọn họ sẽ không có chuyện, một lần đánh cuộc kia của mình,quả nhiên là đúng.
Ha ha, thật ra ngay lúc đó , trong lòng nàng cũng không có đáy. . .
Bởi vì ... tất cả chuyện này quá giống trong mộng , hơn nữa trong tay của nàng có cổ kiếm. . .
Cổ kiếm. . .
Bỗng nhiên nghĩ đến vật này, Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng đứng dậy, nếu như nàng nhớ không lầm. . .
Nàng lúc này mặc trên người nội y thật mỏng , dường như cũng không có. . .
“Hinh nhi, tại sao con lại dậy rồi?”
Nữ vương nhìn Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên đứng lên, không hiểu hỏi.
“Con. . . Mẫu thân, người có nhìn thấy thanh cổ kiếm lần trước chúng ta mua kia chứ?”
“A. . .”
Nữ vương không nghĩ tới Đông Phương Ngữ Hinh lại bỗng nhiên hỏi cái này, bà lắc đầu:
“Lúc đó con không phải nói cái cổ kiếm kia có vết nứt, đã ném cho tiểu Hoan Hoan, để cho nó mang theo, chờ con bé học xong luyện khí sư, sau đó sửa chữa một chút à?”
Hình như là, từ ngày đó mua được, bọn họ vẫn chưa có xem qua cái cổ kiếm kia .
“Đúng vậy, nhưng vừa nãy người nhìn thấy không?”
Nàng lúc đó vốn là cầm cổ kiếm, sẽ không phải đến nơi sẽ biến mất chứ?
A, không đúng nha, chỉ là linh hồn nàng tới được , thân thể của của nàng. . .
Thân thể cái thế giới kia của nàng, bây giờ e rằng đã hoàn toàn đã biến mất.
Vậy cổ kiếm, hiện tại không cùng một chỗ với thân thể của nàng, cũng không tính là bình thường.
Biến mất, hôi phi yên diệt. . .
Nghĩ tới hai từ ngữ này, trong lòng của Đông Phương Ngữ Hinh có phần bất an.
Tuy rằng, lựa chọn ngay lúc đó đã cho thấy kết quả như vậy, nhưng. . .
Trong lòng của Đông Phương Ngữ Hinh , vẫn có phần khổ sở như cũ .
Thân thể kia, thật ra công phu không sai, tuy rằng không phải là kiểu tu luyện như bên này, nhưng rất nhạy bén, nàng rất thích. . .
Hơn nữa, cái thân thể kia cũng bầu bạn mình hơn hai mươi năm , không có như vậy , trong lòng của nàng. . .
Có vài phần không bỏ được.
Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên thương cảm, khiến cho Nữ vương rất bất an.
“Hinh nhi, nếu như, con thích cái cổ kiếm kia , chờ tiểu Hoan Hoan trở về, để cho con bé cho con là được. .”
Nữ vương biết Đông Phương Ngữ Hinh sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy, bà nhanh an ủi.
“Con . . Chờ hắn trở lại rồi hãy nói. . .”
Cổ kiếm kia, lộ ra mấy phần quỷ dị, nói không chừng, lúc này nó cũng không ở trên người của tiểu Hoan Hoan ——
“Hắt xì. . .”
Ông lão râu tóc hoa râm hắt hơi một cái, không vui nói:
“Đây là ai. Mẹ. Đang nói ta à?”
“Này, lão già kia, ngươi phải chú ý văn minh, văn minh, biết không?”
Ông lão râu bạc không vui trừng hắn môt cái, lão già này, thực sự là càng ngày càng. . .
Thô lỗ, chưa thấy qua cổ kiếm không có giáo dục như thế rồi.
“Ta. . . Ta vẫn luôn rất văn minh. . .”