”Giết chứ?”
Ặc. . .
Lời này. . . Uất Trì Tà Dịch, chàng có thể đừng tùy ý như thế được không?
“Đó chẳng qua là đứa bé. . .”
Có điều bọn họ cũng thật là vợ chồng a, lần đầu nhìn lúc nàng nhận ra là Mẫn Vô Tình , cũng nghĩ tới dứt khoát giết cho xong việc.
“Nhưng phụ thân của nó là Mẫn Bá Thiên. . .”
Đối với cái này, Uất Trì Tà Dịch ngược lại có phần cố chấp.
“Ta cũng biết, nhưng không đành lòng, ta đây cũng mang bầu mà, cưa coi là tích đức cho hài tử đi. . .”
Đông Phương Ngữ Hinh cũng nói như thế , Uất Trì Tà Dịch có thể nói cái gì?
Nhưng. . .
Nghĩ đến việc Mẫn Bá Thiên đã từng làm, hắn có loại dự cảm ——
Mẫn Bá Thiên bây giờ không chết, nếu như Mẫn Vô Tình đã ở, vậy. . .
Thiên Thương Đảo, sau này đoán chừng sẽ không an tĩnh như thế .
Đó là một tai hoạ ngầm, không bằng. . .
Hinh nhi không thích động thủ, hắn có thể cho người khác đi làm.
Ví dụ như, Phí Kỳ.
“Tà Dịch, chúng ta trước hết không động hắn có được hay không? Hài tử này tính tình không sai, nói không chừng. . .”
Đông Phương Ngữ Hinh cũng không dám bảo đảm, có đôi khi, chính nàng cũng không thuyết phục được bản thân đâu?
“Ha ha, Hinh nhi, ta biết, không có chuyện gì. . .”
Uất Trì Tà Dịch biết Đông Phương Ngữ Hinh muốn nói cái gì, hắn mới sẽ không vì chuyện này cãi nhau với Đông Phương Ngữ Hinh đâu?
Tay hơi dùng sức một chút , hắn cố sức hít mùi hương trên người Đông Phương Ngữ Hinh .
Hơn một tháng không gặp, hắn cũng nhớ nàng muốn chết rồi .
Bỗng nhiên cảm thấy hắn căng thẳng, thân thể Đông Phương Ngữ Hinh cứng đờ.
Trên cổ nóng một chút, hắn hôn mình nóng rực .
Trì Tà Dịch này . . .
Thân thể bỗng nhiên bay lên không, Đông Phương Ngữ Hinh kêu a một tiếng.
Sau đó, chậm rãi, được hắn ôn nhu đặt xuống trên giường. Hắn cẩn thận muốn mở ra y phục của Đông Phương Ngữ Hinh .
Đông Phương Ngữ Hinh giữ lại tay của hắn:
“Không, không được. . .”
Nàng cũng không phản đối thân thiết với hắn , nhưng bây giờ. . .
“Hinh nhi, ta muốn nàng rồi. . .”
Giọng nói của Uất Trì Tà Dịch ép thật nhỏ, trên mặt tuyệt mỹ mang một chút đỏ ửng động lòng người .
“Ta. . . Tướng công, ta cũng nhớ chàng rồi, nhưng bây giờ ta . . .”
Thấy Uất Trì Tà Dịch cái dạng này, Đông Phương Ngữ Hinh cũng rất muốn kích động một lần.
Sắc đẹp có thể thay cơm, lời này, thật ra tuyệt đối không chỉ là dùng để hình dung nữ nhân.
Nàng không phải là tiểu Hoan Hoan, không phải là mỹ nhân khống, nhưng đối mặt với nam nhân mình yêu mến. . .
Nhưng vẫn đang nhắc nhở mình một chút . . .
Nàng mang bầu nha. . . ——
“Hinh nhi, trải qua ba tháng. . .”
Bên tai truyền đến một tiếng oán giận, Đông Phương Ngữ Hinh sửng sốt một chút, cái này. . .
Hình như, dường như, chắc là có cái ý tứ này
Nhưng. . . Uất Trì Tà Dịch, làm sao chàng biết?
Là tự mình biết? Hay là hắn vẫn luôn hỏi thăm chuyện này?
Không sai, Uất Trì Tà Dịch cũng không cho Đông Phương Ngữ Hinh cơ hội suy tính, hắn cấp tốc cởi y phục của hai người, nụ hôn nóng rực , hạ xuống như mưa. . .
“Hinh nhi, nàng yên tâm, ta sẽ cẩn thận chút. . .”
Tà Dịch nói, Đông Phương Ngữ Hinh đương nhiên tin tưởng.
Nàng biết, hắn so với chính mình càng thêm chờ mong đứa bé này đi ra.
Bởi vì trong lòng của hắn, vẫn luôn có một tiếc nuối.
Nàng cũng nhớ kỹ trong sách có nói qua như thế , nhưng. . .
Quên đi, không được, nàng nhắc lại hắn cũng không có chuyện gì, nàng là luyện đan sư, cũng hiểu y thuật.
Trong phòng, ngọn lửa lâu ngày không thấy đang bùng cháy.