Tiểu Hoan Hoan cũng khéo léo xán lại, bé làm rất nhiều vẻ mặt khôi hài.
Nếu như đây là lúc ban đầu, Đông Phương Ngữ Hinh thấy được đã sớm bật cười xì một chút .
Nhưng bây giờ, nàng không có, một chút vui vẻ cũng không có.
“Mẫu thân, đệ đệ cũng không hy vọng như ngươi vậy a. . .”
Mình không thể khiến cho tâm tình của mẫu thân chuyển tốt , vậy cũng chỉ có thể nói đệ đệ.
Chỉ có điều, cái này dường như cũng không có tác dụng gì.
“Haizz, tiểu Nhạc Nhạc, ngươi nói một chút nãi nãi sẽ không có chuyện gì sao?”
Tiểu Hoan Hoan cúi đầu nhìn tiểu Nhạc Nhạc, tiểu Nhạc Nhạc không phải là thông minh nhất sao?
“Nàng không chết. . .”
Tiểu Nhạc Nhạc nói rất khẳng định trứ, Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên một cái giật mình:
“Ngươi nói cái gì?”
Nàng bắt lại tiểu Nhạc Nhạc tay nhỏ bé, kích động hỏi.
“Hinh nhi, Nữ vương không chết, U Minh vương cũng không chết. . .”
Tiểu Nhạc Nhạc cau mày nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, than thở:
“Chỉ có điều, ta cũng chỉ có thể cảm ứng được những thứ này, bọn họ đến đâu rồi ta cũng không biết, hơn nữa, Long vương cũng không chết. . .”
Đổ mồ hôi, Long vương cũng không chết.
Cũng chưa chết, vậy đã nói rõ. . .
“Cho nên, ngươi phải nhanh tỉnh lại, nói không chừng lúc nào, bọn họ sẽ trở về, đến lúc đó. . .”
Đúng vậy, nói không chừng lúc nào bọn họ hội trở về, mà nàng, và Uất Trì Tà Dịch, cần nắm chắc tu luyện đâu?
“Đúng, chàng nói đúng, chúng ta đi về trước đi. . .”
Nhìn Đông Phương Ngữ Hinh rốt cục phục hồi lại tinh thần , Uất Trì Tà Dịch cảm kích nhìn tiểu Nhạc Nhạc một cái.
Tiểu Nhạc Nhạc rất khiêm tốn cúi đầu, trong lòng cũng là vui vẻ lật trời:
Haizz, đáng tiếc đuôi không có lộ ra , nếu không đã sớm vểnh đến bầu trời rồi.
U Minh vương đã biến mất, phụ nữ có thai này cũng đều an toàn, mọi người đối với mấy người Đông Phương Ngữ Hinh đều là vô cùng cảm tạ.
Danh tiếng của thiếu đảo chủ của Thiên Thương Đảo Uất Trì Tà Dịch cũng lớn hơn rồi.
Chỉ có điều, hắn đối với những chuyện này cũng không thèm để ý, lúc đó quản mấy chuyện vặt này, cũng không phải là vì nổi danh ——
“Rốt cục định ra thời gian?”
Thấy thiệp mời, Đông Phương Ngữ Hinh khẽ nhếch môi, trở lại Thiên Thương Đảo, tiếp theo tâm tình cũng vô cùng tốt .
Ở đây cảnh sắc tú lệ, u nhã.
Hơn nữa lập tức là lễ mừng năm mới rồi, trên đảo đều trang hoàng vô cùng vui mừng.
Nhưng ngay tại năm trước , bỗng nhiên Mật Các gửi thiệp mời đến. . .
Về cái đấu giá địa đồ cổ mộ kia , thời gian là ở một tháng sau, mà địa điểm lại là. . .
Phòng đấu giá Tâm Tưởng Sự Thành .
Ngay lần đầu tiên thấy cái tên này, Đông Phương Ngữ Hinh thấy là tên này rất tốt, có sáng ý.
Nàng còn khen một tiếng, kết quả, tiểu Hoan Hoan cho nàng một ánh mắt :
“Mẫu thân, người đây là đang khen chính mình ư?”
Đông Phương Ngữ Hinh khó hiểu nhìn tiểu Hoan Hoan, tiểu Hoan Hoan hít một tiếng:
“Haizz, nữ nhân mang thai, chỉ số thông minh quả nhiên là phải rớt xuống, đây là người tự đặt tên a. . .”
Nàng đặt tên?
Đây chẳng phải là. . .
Kỳ Thiên Quốc. . . Trần Minh. . .
Không ngờ, Mật Các dĩ nhiên lựa chọn một chỗ bán đấu giá như thế , vậy có ý gì?
Chẳng lẽ là, bọn họ biết sản nghiệp kia là của chính mình?
Đông Phương Ngữ Hinh có phần không nói gì, nàng cũng đã nói sẽ không đi rồi, nhưng bây giờ. . .
Trần Minh này cũng là a, làm sao sẽ đồng ý chứ?
Hắn lẽ nào cũng không biết, cái này. . .
Sẽ rất nguy hiểm ư?
Ngộ nhỡ. . .
Loại đồ vật này quá quý trọng , phòng đấu bình thường đều không dám tùy ý nhận .
Sắc mặt có phần không tốt. . .