“Vương gia, nhị nha đầu nhà ta đã được hoàng thượng tứ hôn, còn mười ngày nữa sẽ xuất giá đến Nhân vương phủ, về sau a...... Nhị nha đầu nhưng là ......”
Một ánh mắt âm lãnh bắn đi lại, bỗng nhiên phu nhân không dám nói chuyện rồi, Đông Phương Trình hung hăng trừng mắt liếc nhìn bà một cái, loại lời nói này, lấy ra cùng Tứ vương gia mà nói, không phải là càng kích thích Tứ vương gia sao?
“Di, vừa rồi đại nương không nói, Ngữ Hinh nhưng là không nghĩ tới, đại nương nói như vậy, nhưng là làm cho Hinh nhi tỉnh lại, Tứ vương gia, hình như Nhân vương là hoàng thúc của ngài đi? Hiện tại tuy rằng Ngữ Hinh chưa thành thân với Nhân vương, nhưng...... Cấp bậc lế nghĩa này, ta cũng coi như là Nhân vương phi đi? Ai nha, Tứ vương gia, ngài nên gọi ta cái gì đâu?”
Lần đầu tiên, Đông Phương Ngữ Hinh phát hiện gả cho cái lão nam nhân kia tựa hồ cũng không phải quá xấu a.
Hắc hắc, bỗng nhiên so với Tứ vương gia cao hơn, về sau hắn thấy chính mình, phải kêu hoàng thẩm.
“Ngữ Hinh...... Ngươi......”
Không nghĩ tới Ngữ Hinh sẽ nói như vậy, sắc mặt Tứ vương gia đen lại, Nhân vương này, cũng không phải là người bình thường.
Cho dù là hắn thấy, cũng muốn cung kính kêu một tiếng hoàng thúc.
Nhưng gọi Đông Phương Ngữ Hinh là hoàng thẩm, hắn thực không tiếp thu được.
“Ngữ Hinh, ở tướng quân phủ chúng ta cũng không phải người ngoài, ngươi cũng đừng so đo cái này ...... Vương gia, mời ngồi......”
Đông Phương Trình lên tiếng đến hoà giải, Đông Phương Ngữ Hinh bĩu môi, tướng quân này thực không có cốt khí, thế nhưng che chở Tứ vương gia như vậy.
Nhưng mà, nàng cũng không muốn làm quá phận, cũng không nhiêu lời, ngồi xuống ăn.
Phu nhân nhưng là nhiệt tâm không ít, xem nữ nhi của mình thật vất vả trở về ăn một chút, thậm chí còn giữ bọn họ ở lại.
Đương nhiên, cái này cùng Đông Phương Ngữ Hinh không có quan hệ gì.
Cơm nước xong, Đông Phương Ngữ Hinh trở lại trong viện của mình nghỉ ngơi, Tứ vương gia đã ở trong phòng trước kia của Đông Phương Ngữ Phượng, tự nhiên không ai dám nói gì sai.
*****
“A......”
Trong phòng mờ tối, một nữ tử mặc một tầng áo lụa mỏng manh , nằm ở trên giường, thanh âm trầm thấp từ miệng nàng phát ra.
Thân mình nàng tuỳ ý vặn vẹo, dáng người xinh đẹp bày ra một bộ dáng mị hoặc mê người.
“Hồ ly tinh...... Tiện nữ nhân......”
Bên giường, Đông Phương Ngữ Phượng không vui mắng, bên cạnh nàng là một nữ nhân hơn bốn mươi tuổi lại vẫn còn bộ dạng thướt tha, nữ nhân thở dài:
“Tốt lắm, Phượng Nhi, con cũng đừng nghĩ nhiều , chúng ta đi thôi......”
Đem một nữ nhân khác đưa đến chính trên giường của phu quân mình, bà biết trong lòng Đông Phương Ngữ Phượng khó chịu.
“Nương...... Con không cam lòng......”
Đông Phương Ngữ Phượng không cam lòng thành toàn nàng ta như vậy, nàng không muốn rời đi.
“Vậy con còn chủ ý nào khác? Tốt xấu gì nàng ta cũng là muội muội của con...... Dễ dàng khống chế một chút, để cho nàng ta sinh ra một đứa trẻ, đến lúc đó a......”
Phu nhân âm ngoan cười cười, tuy rằng có đứa nhỏ của chính mình vẫn là tốt nhất, nhưng nếu không sinh được, tự nhiên, cũng chỉ có tìm người sinh thay.
“Mẫu thân, ý của người là, thật sự để nàng ta cũng đến vương phủ sao?”
Đông Phương Ngữ Phượng bất an hỏi, lúc này muội muội này, cũng không phải loạng quạng như lúc trước, vạn nhất đùa giỡn tâm cơ gì đó đem chính mình chèn ép đi xuống, nàng cũng không phải chính là thành tiền mất tật mang sao?
“Tự nhiên...... Phượng Nhi a, nương làm việc con còn không yên tâm sao? Yên tâm, không có việc gì......”
Phu nhân nói lôi kéo Đông Phương Ngữ Phượng đi ra ngoài, mà người trên giường, tựa hồ hoàn toàn không có cảm giác.
Nàng dùng sức muốn kéo y phục của mình xuống, chính là...... Không biết là trên tay không có khí lực hay vẫn là y phục rất rắn chắc, thế nhưng một chút cũng không kéo được.