“Đông Phương tiểu thư, chúng ta có thể nói chuyện không?”
Là một mỹ nữ, một mỹ nữ lớn lên không tệ.
Dung mạo này, Đông Phương Ngữ Hinh hơi hoi có chút ấn tượng, nhưng lại đã quên tên.
“Chúng ta quen biết sao?”
Nàng không có ham thích cùng người xa lạ nói chuyện, Đông Phương Ngữ Hinh nhàn nhạt hỏi.
“Ta gọi là Yên Nhi......”
Yên Nhi? Đông Phương Ngữ Hinh vẫn không nhớ ra, nàng kia bỗng nhiên cười khổ nói:
“Là nữ nho cuat Đậu thượng thư ......”
Lần này, cuối cùng Đông Phương Ngữ Hinh cũng biết là ai. Đậu Yên Nhi, nữ nhi duy nhất của Đậu thượng thư, không nghĩ tới nàng thế nhưng sẽ đi ra, thật sự là một nữ tử dũng cảm.
“Ha ha...... Đậu Yên Nhi, ta cảm giác chúng ta không quen, không không cần thiết đi?”
Bọn họ, là cừu địch.
“Đông Phương tiểu thư, ta mang thai ......”
Bỗng nhiên Đậu Yên Nhi gục đầu xuống, vừa mới tươi cười trên mặt biến mất, thay vào đó là một vẻ tuyệt vọng rõ ràng:
“Biết không? Đây chính là kiệt tác của ngươi ...... Đông Phương tiểu thư, ngươi nói chúng ta có lời muốn trò chuyện sao?”
Mang thai? Đông Phương Ngữ Hinh khiếp sợ ngẩng đầu nhìn nàng ta, muốn biết nàng ta có phải nói dối hay không.
Chính là, thần sắc của nàng ta cực kì tự nhiên, cực kì tuyệt vọng, điều này không giống như là bộ dáng muốn nói dối.
“Ngươi...... Hài tử là của hắn?”
Thanh âm của Đông Phương Ngữ Hinh, lần đầu tiên lại kkhoong được tự nhiên như vậy.
Ha ha, một cái hài tử, hài tử của huynh muội loạn luân.
“Đối...... Là hắn ...... Ta không nghĩ lưu lại hài tử này, nhưng mà...... Phụ thân không đồng ý......”
Đậu Yên Nhi bỗng nhiên khóc ra, đã từng, nàng còn sống chính là muốn chờ phục hồi như cũ tìm nữ nhân trước mắt này báo thù.
Cũng không nghĩ đến, trên trời sẽ cho nàng một hài tử.
Nàng, đã từng kích động qua, nhưng càng là phẫn hận, giữa huynh muội, làm sao có thể có hài tử?
Nàng muốn bỏ rơi hài tử này, nhưng lại bị phụ thân bọn họ biết được, bọn họ không cho nàng bỏ!
Để cho nàng sinh hạ ra. Thật điên cuồng, thật biến thái, hài tử như vậy, làm sao có thể sinh hạ đâu?
“Ta biết ngươi hận Đậu phủ, nhưng mà ta là vô tội ......”
Hai mắt của Đậu Yên Nhi đỏ bừng nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, là nữ nhân này hỷ cả đời của nàng, huỷ đi cuộc sống yên bình của nàng.
“Năm năm trước, ta cũng rất vô tội...... Đậu Yên Nhi, ngươi cũng đừng hận ta...... Muốn hận, vẫn là hận phụ thân cùng các ca ca của ngươi đi!”
Chuyện năm năm trước, nàng chưa bao giờ quên.
Nàng trả thù, nàng cũng chưa bao giờ hối hận qua.
Là một nhà Đậu thượng thư triệt để hủy nàng, vì sao nàng phải nhân từ nương tay đối bọn họ đâu?
Nếu như bàn luận đến sự vô tội, so với ai nàng đều vô tội hơn.
“Ngươi...... Đông Phương tiểu thư, chuyện ngày đó, Đậu Yên Nhi ta thề tuyệt đối sẽ không quên, cũng sẽ không bỏ qua......”
Đúng, nàng là nữ nhi Đậu thượng thư, nhưng nữ nhân này, lại quá ác độc.
Nếu không phải lúc đó kịp thời được người cứu trị liệu, khả năng nàng sẽ chết ở dưới thân của nhị ca.
“Được...... Ta chờ ngươi......”
Đông Phương Ngữ Hinh hơi hơi cười, Đậu Yên Nhi phải không? Thế nhưng ta cầu nguyện ngươi sinh hạ hài tử này, như vậy......
Mỗi lần người Đậu phủ nhìn đến hắn, đều sẽ nhớ được một màn không cam lòng kia.
Nhưng mà, Đậu thượng thư thế nhưng là chưởng quản lễ bộ, chuyện như vậy làm sao có thể cho phép phát sinh? Chớ không phải là......
Ông ta biết đứa nhỏ này là huyết mạch của Đậu phủ bọn họ, nhưng không có khả năng để cho mẫu thân của hài tử này là thân sinh nữ nhi của mình, nói như vậy, khẳng định sẽ an bài tẩy rửa hài tử này (ý ở đây là để đứa bé này đứng dười tên người khác sinh đó).
Hừ, Đậu thượng thư, ngược lại nghĩ không tệ, chẳng qua là, có Đông Phương Ngữ Hinh ta ở đây, lại làm sao có thể cho ngươi như ý đâu?
Đông Phương Ngữ Hinh đi dạo nửa ngày, mua chút gì đó cần thiết, thật sớm liền đi ngủ.