(nguyên văn là “lạn hoa đào không ít” 烂桃花不少, mình tra từ “lạn” thì ra là nát vụn, thối rữa, vụn nên mình để là vụn, có ai hiểu từ này thì chỉ giúp mình)Edit: voi còi
Đậu Yên Nhi nằm ở trên giường, vẫn luôn nằm, hai nha đầu ngày ngày một tấc cũng không ròi mắt nhìn, đừng nói là muốn làm sao sảy thai, ngay cả đi vệ sinh, đều có người đi theo.
Bây giờ nàng bị giam cầm, giam cầm hoàn toàn.
Bỗng nhiên nhị ca bị thiến, trong bụngcủa nàng là hài tử duy nhất của huynh ấy, phụ mẫu càng không thể để cho hài tử này gặp chuyện không may.
Lúc trước, nàng nói không muốn hài tử này, nương chỉ thở dài, khuyên nàng, nhưng còn bây giờ thì sao?
Nàng vừa nói ra, nương liền tránh đi.
Ngày nào đó tình huống thật không tốt, thiếu chút nữa thì rớt, nhưng......
Ông trời, luôn không thương nàng, hài tử vẫn còn như cũ.
Tuy rằng rất nguy hiểm, lại vẫn ương ngạnh ở trong bụng nàng như cũ, có đôi khi nàng đều vì hài tử này mà cảm thấy giật mình, sức sống của tiểu gia hỏa này cũng quá ngoan cường thôi?
Chỉ là, hiện giờ - -
Nàng đã hoàn toàn mất đi tự do.
Một ngày, nương đến xem nàng, Đậu Yên Nhi làm bộ đáng thương hỏi.
“Yên Nhi, không phải nương không cho con đi ra ngoài, chỉ là...... Thân thể của con quá yếu, thật sự là không thích hợp đi lại, phải nghe lời biết không?”
Phu nhân ân cần nói xong, đây là nương của nàng, thế nhưng nửa điểm cũng sẽ không vì nàng lo lắng.
“Nương, hài tử này sẽ không nhận được chúc phúc ......”
Đây là nghiệt chủng, nghiệp chướng a.
Nàng cũng cảm thấy kỳ quái, nhị ca nhiều nữ nhân như vậy, cũng không cái bụng nào hăng hái tranh giành, ngược lại là nàng, chỉ một hồi như vậy, vậy mà mang thai?
“Ai, nữ nhi a, chúng ta không phải đều rất thích nó sao? Nhị ca của con đã như vậy, chẳng lẽ con không lo lắng cho nhị ca con? Con liền nhẫn tâm để nhị ca của con không có hậu nhân sao?”
Lòi nói của phu nhân thành khẩn, bỗng nhiên bà lại cảm thấy tất cả đều là làm bậy, nếu như......
Thời điểm khi đó, bà ngăn cản kế hoạch của bọn họ, sẽ không thương tổn tới Đông Phương Ngữ Hinh, vậy tình huống bây giờ của Đậu phủ, có phải cũng không giống như bây giờ hay không?
Khi đó,bà rất rõ ràng, Đông Phương Ngữ Hinh cũng là một người vô tội, nàng không có khả năng làm ra vẻ không phải Tứ Vương Gia không gả, nhất định phải gả cho nhi tử của bà thời gian sống đã không còn nhiều a.
Chẳng qua là, bọn họ giận chó đánh mèo, bọn họ giận chó đánh mèo, mới tạo ra hậu quả ngày hôm nay.
“Con...... Ai......”
Đậu Yên Nhi thở dài, nàng biết chính mình không thuyết phục được nương, chỉ có thể chờ hài tử này sinh ra.
“Nàng đã trở lại sao?”
Nàng, tự nhiên là chỉ Đông Phương Ngữ Hinh.
Phu nhân lắc đầu, ánh mắt Đậu Yên Nhi vui vẻ:
“Quả nhiên nàng đã chết?”
Thật sự là báo ứng a...... Tuy rằng, chính mình cũng trả giá rất nhiều, nhưng hiệu quả vẫn không tệ.
Đông Phương Ngữ Hinh đã chết, chết ở trong rừng rậm ma thú, bao gồm nữ nhi của nàng, còn Nhân vương.
“Yên Nhi, con an tâm nghỉ ngơi đi, nương đi trước ......”
Phu nhân còn dặn dò vài câu, bà biết Đậu Yên Nhi nghe không vào, kỳ thật dặn dò là đối với nha đầu hầu hạ mà thôi.
Để cho bọn chúng để ý nhiều hơn một chút, hài tử này, cũng không thể ra có chuyện gì ngoài ý muốn được.
*****
“Hinh Nhi, thật sự là vất vả ngươi rồi......”
Đến Phác Dương sơn, Đông Phương Ngữ Hinh thật nghiêm cẩn kiểm tra bệnh trạng của bọn họ, Lạc trưởng lão kia, tất nhiên là đi theo phía sau, Đông Phương Ngữ Hinh có suy tư một chút, kê một phương thuốc, tự nhiên, Lạc trưởng lão phụ trách chuẩn bị thuốc, cho một người dùng, người nọ quả nhiên tốt lên không ít.
Phương thuốc kia rất đơn giản, nhưng Lạc trưởng lão không kê ra được, nét mặt già nua tức giận đỏ bừng.
Đương nhiên, khi làm xong hết thảy, Mẫn Bá Thiên muốn giết người.
Xem khuôn mặt cứt của hắn ta, Đông Phương Ngữ Hinh và Tà Dịch đều vô cùng vui vẻ, hết giận!
Mà lúc này đây, cũng là lần đầu tiên Tà Tâm nhìn đến năng lực của Đông Phương Ngữ Hinh, hai người đều đem nàng một lần nữa đánh giá một chút.