Edit: PDN
Nhu Y đã thành cái dạng này , tất nhiên cũng không cần xử lý .
Mọi người quyết định rời khỏi sơn động, đi thu thập ma hạch được yêu cầu.
Bởi vì Đông Phương Ngữ Hinh vừa mới tiến giai, võ công của Tà Dịch cũng cao, hơn nữa hai cái ma thú kinh người, còn có tiểu hồ ly của Hoan Hoan, lần này mọi người vô cùng thuận lợi. . . . . .
Tiểu Nhạc Nhạc phụ trách tìm ma thú, mà mọi người thì phụ trách tiêu diệt.
Hai con sư tử vẫn ẩn giấu như cũ, chưa đến lúc không còn cách nào, tuyệt đối sẽ không xuất hiện.
Các nàng thu thập ma hạch là một mặt, rèn luyện chính mình càng quan trọng.
Tà Dịch phân phối nhiệm vụ rất tốt, gặp được nhiệm vụ các nàng có thể thu thập , hắn nhất định sẽ không ra tay. . . . . .
Tuy rằng thỉnh thoảng các nàng chiến đấu rất vất vả, nhưng thực chiến như vậy, chắc chắn là phương thức đề cao trình độ của các nàng hữu hiệu nhất.
Cứ đánh đánh đấu đấu như vậy, thành quả của các nàng cũng tương đối kinh người .
Mọi người lại cảm kích, thỉnh thoảng gặp được ma thú mà các nàng thích, các nàng cũng từng xúc động suy nghĩ muốn thu vào, có điều Tà Dịch lại nói, ma thú nơi này, là không thể làm sủng vật .
Bởi vì, đây nói thẳng ra là, hoàn toàn không phải ma thú bình thường, mặc dù có cơ thể thật sự, nhưng lúc đi ra ngoài, chúng cũng không là cái gì cả.
Cuối cùng đến lúc phải đi ra ngoài, bọn họ lại bất ngờ gặp vài người quen.
"Hoan Hoan. . . . . ."
Một tiếng gọi vui mừng, Hoan Hoan vội vàng ngẩng đầu nhìn tới, là Vô Tình. . . . . .
"Vô Tình ca ca . . . . . ."
Hoan Hoan có chút áy náy nho nhỏ, lúc trước chính bé rời đi khỏi bọn họ .
"Hoan Hoan, tại sao muội tự mình rời đi. . . . . . Chúng ta tìm thật lâu đấy. . . . . ."
Vô Tình có phần không quá vui vẻ, Hoan Hoan cười hì hì:
"Muội chẳng qua cũng là lạc đường mà thôi . . . . . . nhưng mà muội may mắn nhìn thấy bọn họ. . . . . ."
Bé chỉ chỉ đám người Đông Phương Ngữ Hinh, vừa muốn giới thiệu, Mẫn Bá Thiên đã đi tới:
"Vô Tình, tại sao con biết con bé?
Hoan Hoan, hắn tất nhiên biết, lúc đầu, bé đi theo Tà Dịch và Đông Phương Ngữ Hinh, bọn họ gặp qua. . . . . .
Tiểu nha đầu này, lúc ấy hắn còn buồn bực rất lâu. . . . . .
Hắn có nhiều nữ nhân như vậy, tại sao liền. . . . . .
Không có người nào sinh ra đứa nhỏ tốt như vậy .
"Đây là Hoan Hoan, phụ thân, bằng hữu con vừa nhận thức. . . . . ."
Khuôn mặt Vô Tình đỏ xuống, người lớn đều biết ý nghĩa của việc đó.
"Không được. . . . . ."
Mẫn Bá Thiên trực tiếp mở miệng, trong số đứa nhỏ của hắn, thiên phú của Vô Tình coi như là tốt nhất.
Sao hắn có thể để cho nhi tử mình và nữ nhi của Tà Dịch làm bằng hữu.
"Hoan Hoan, con còn nhớ rõ người này chứ?"
Tà Dịch vừa nghe vừa cười, hắn cúi đầu nhìn Hoan Hoan, hỏi.
"Ừ. . . . . ."
"Hắn từng giết qua người của Thiên Thương Đảo chúng ta, con chính là nữ nhi của ta, con bằng lòng cùng con của hắn làm bằng hữu sao?"
"Không. . . . . . Hắn là kẻ thù của chúng ta. . . . . ."
Hoan Hoan hung hăng nói, tay nàng vuốt tiểu Nhạc Nhạc, sờ tiểu Nhạc Nhạc cũng đau .
Tiểu Nhạc Nhạc bất mãn kêu một tiếng, Vô Tình nghe thấy lời nói của Hoan Hoan, nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn ảm đạm xuống.
Thân phận, thiên phú của cậu, khiến ánh mắt của cậu luôn luôn rất cao, cậu chỉ thích một mình Hoan Hoan, nhưng Hoan Hoan. . . . . .
Nghe thấy lúc Hoan Hoan nói bọn họ là cừu địch, tim của cậu đã đau muốn chết.
Hình như cậu, đã yêu Hoan Hoan, nhưng. . . . . .
Hoan Hoan, không có khả năng sẽ yêu bản thân cậu.
"Hoan Hoan a, chúng ta cần phải đi. . . . . ."
Đông Phương Ngữ Hinh vuốt tóc Hoan Hoan, nàng hiểu được cảm thụ của Hoan Hoan, tuy rằng biết quan hệ của bọn chúng, nhưng. . . . . .
Cảm tình của đứa nhỏ, vô cùng khó chịu như nhau .
Hoan Hoan mềm mại đi theo Đông Phương Ngữ Hinh. . . . . .