Edit: PDN
Năm ngày rất nhanh đã trôi qua, thời gian vừa đến, có người đi lên dọn dẹp, chưa làm xong, mặc kệ là thật còn một chút , đã tự động bị dẫn đi. . . . . .
Tuy rằng bọn họ không cam lòng, nhưng đây vốn đúng là quy củ.
Mà đan dược của Đông Phương Ngữ Hinh cũng đã làm xong, đương nhiên, cũng không phải chỉ có một mình nàng làm xong.
Luyện Đan Sư làm xong đan dược cầm thành phẩm của chính mình đi lên, có trưởng lão đến đánh giá cấp bậc.
Có điều, đan dược này mặc dù là thất phẩm , nhưng không dẫn tới đan lôi.
Đông Phương Ngữ Hinh có phần khó hiểu, nếu chỉ mình nàng không có, vậy vấn đề cũng có thể là trình độ của nàng.
Nhưng tất cả không có, vậy chỉ có thể nói rõ ràng một vấn đề ——
Đây xác thật không phải là đan dược thất giai , mà là lục giai cao cấp
Đương nhiên, nàng sẽ không ngốc nghếch hồ đồ đến hỏi vấn đề này .
Quá trình đánh giá thật chậm chạp, Đông Phương Ngữ Hinh kiên nhẫn chờ, nhưng nàng biết, chắc chắn có bản thân mình .
Tiểu Hoan Hoan cũng mở to hai mắt tò mò nhìn, tiểu Nhạc Nhạc trong lòng cũng không bình tĩnh run rẩy lên.
"Tiểu Nhạc Nhạc. . . . . . Ngươi làm sao vậy?"
Tiểu Nhạc Nhạc vẫn đang xúc động như cũ, Hoan Hoan bất an, vội vàng nhìn hướng Tà Dịch, Tà Dịch cũng không biết cách xoa dịu nó.
Nhưng nó hình như vẫn bất an như cũ, Hoan Hoan thử trao đổi với nó, nhưng. . . . . .
Nó vẫn đang run rẩy, giống như là muốn chạy đi .
Rất nhanh , đan dược của Đông Phương Ngữ Hinh đã đánh giá xong, vị trí của nàng có vẻ gần sát phía sau, đằng sau cũng chỉ có ba bốn người.
Đông Phương Ngữ Hinh trở về, cũng nhìn thấy tiểu Nhạc Nhạc bất an, nàng muốn ôm nó, nhưng nó lại đặc biệt không nghe lời, bỗng nhiên, thân mình nó run lên, lại vụt một tiếng từ trong lòng Hoan Hoan chạy ra ngoài.
"Tiểu Nhạc Nhạc. . . . . ."
Hoan Hoan sốt ruột hô to, bé đuổi theo, Tà Dịch và Đông Phương Ngữ Hinh cũng vội vàng đuổi theo, nhưng tốc độ của bọn họ, vậy mà thua kém tiểu Nhạc Nhạc. . . . . .
Nó chạy thẳng đến trưởng lão kia, lúc này trưởng lão đang thu thập đan dược vừa mới luyện chế, tiểu Nhạc Nhạc vuốt qua một trảo, trưởng lão kia không phòng bị, lại bị đánh ngã trên mặt đất.
Sau đó, đan dược rơi vãi hết.
Thân mình tiểu Nhạc Nhạc xoay chuyển, móng vuốt nhỏ nắm lên đan dược kia, tại lúc mọi người còn không kịp phản ứng,vậy mà. . . . . .
Ăn hết tất cả đan dược. . . . . .
Cái này. . . . . .
Tuy rằng đây không phải đan dược thất giai, nhưng. . . . . .
Nhiều như vậy, lập tức ăn hết, ai có thể chấp nhận chứ ?
Đừng nói là mọi người , ngay cả hiệu trưởng cũng ngây người. . . . . .
"Tiểu Nhạc Nhạc. . . . . ."
Hoan Hoan chạy đến, muốn đi tới ôm lấy tiểu Nhạc Nhạc của bé, nhưng lông trên người tiểu Nhạc Nhạc đều đỏ, giống như là muốn cháy.
Mặt hồ ly nhỏ của nó cũng giống như là ứ máu, việc này. . . . . .
Hoan Hoan không tới gần được, mà ngay cả Đông Phương Ngữ Hinh cũng không dám tiếp cận. . . . . .
"Tiểu Nhạc Nhạc. . . . . ."
Hoan Hoan sốt ruột khóc lên, hiệu trưởng vừa thấy không ổn, vội vàng vọt tới, thở dài:
"Đại Lực Đan này, quả là cho ma thú ăn, nhưng. . . . . . Một viên là được rồi, nhưng tại sao tiểu hồ ly này bỗng chốc đã ăn nhiều như vậy? ? Nó làm sao có thể hấp thu . . . . . ."
Hoan Hoan vừa nghe lời này, bé luôn thật kiên cường lại bật khóc nức nở .
"Hu hu, gia gia, cứu tiểu Nhạc Nhạc của con đi, nó là bằng hữu tốt nhất của con . . . . . ."
Hiệu trưởng khó xử nhíu mày, việc này. . . . . . Ông cũng không nắm chắc. . . . . .
Tiểu hồ ly này đã ăn xuống, lại không thể khiến nó nhổ ra, cứu nó như thế nào chứ ? làm sao cứu nó đây?
"Ai. . . . . .Ông lão, xem xong rồi chúng ta phải đi ra ngoài thôi. . . . . ."
Chích lão thấy con hồ ly nhỏ kia cũng đã sắp chết, nó chết rồi thật sự cũng không có gì, nhưng. . . . . .