Edit:..Lam Thiên..
Đông Phương Ngữ Hinh thuận tay tiếp được, lạnh lùng nhìn nàng:
“Ngươi cho là ta không biết lúc này muốn đi ra khỏi không gian chi thạch thì chỉ có cách giết chết những cùng vào hay sao? Ta chính là không nghĩ đến động thủ giết ngươi, ta là muốn chúng ta đều có thể cùng đi ra ngoài, Mẫn Du Nhiên, ngươi làm cho ta thật thất vọng......”
Đông Phương Ngữ Hinh vuốt vuốt chủy thủ, Mẫn Du Nhiên vừa nghe thầm nghĩ không tốt:
“Ta...... Đông Phương Ngữ Hinh, ta......”
Dược của nàng thế nhưng đối với Đông Phương Ngữ Hinh không có hiệu quả, mà thân thủ của Đông Phương Ngữ Hinh......
Nghĩ đến thời điểm luận võ, nếu không phải chính mình dùng kế tiểu nhân, thì căn bản không có khả năng thắng được Đông Phương Ngữ Hinh .
“Ngươi cái gì ngươi? Ta đối với ngươi một lần lại một lần đều hạ thủ lưu tình, còn ngươi đối với ta, một lần lại một lần đều hạ sát thủ...... Mẫn Du Nhiên, ngươi có biết điểm mấu chốt của ta là đâu không? Ngươi thật may mắn , đã xúc động tới điểm mấu chốt của ta.”
“Ta...... Đông Phương Ngữ Hinh...... Ta sai lầm rồi, chúng ta cùng nhau đi, đi ra ngoài......”
Vũ khí đã đến trong tay của Đông Phương Ngữ Hinh, Mẫn Du Nhiên không bất kỳ ưu thế nào.
Mẫn Du Nhiên sợ tới mức nhanh chóng cầu xin tha thứ, chính là, Đông Phương Ngữ Hinh vốn cũng không phải là người dễ mềm lòng .
Nếu không phải chỉ có hai người các nàng ở đây, Mẫn Du Nhiên đã sớm đáng chết .
“Hiện tại? Chậm......”
Đông Phương Ngữ Hinh hừ lạnh một tiếng, chủy thủ chợt lóe, thẳng tắp hướng tới ngực của Mẫn Du Nhiên.
Với thân thủ của nàng, Mẫn Du Nhiên làm sao có thể trốn tránh được? chủy thủ kia thẳng tắp bay đi, Mẫn Du Nhiên thân mình mềm nhũn, thoáng cái liền mất mạng, tuyệt đối không dong dài dây dưa......
“Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi...... Ta thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho ngươi......”
Mẫn Du Nhiên gắt gao trợn tròn mắt, chết không nhắm mắt.
“Vậy ngươi liền tại đây hảo hảo thành quỷ đi......”
Đông Phương Ngữ Hinh từ trên giường đứng dậy, nàng thật xác định mình đã giết chết Mẫn Du Nhiên, nhưng......
##############################
“Sư Hậu, sao lại thế này? Ta đã giết chết nàng , vì sao còn chưa có phản ứng a......”
Nàng cho rằng...... Giết người xong liền trực tiếp trở về, nhưng tựa hồ không phải......
“Ngươi trước đợi chút, nhìn xem một chút đi......”
Đông Phương Ngữ Hinh gật gật đầu, nàng cũng không dám tiếp tục ngủ, liền an vị chờ, không biết đợi bao lâu, con kiến cũng không có trở lại.
Chung quanh hết thảy, tựa hồ chậm rãi biến mất, nơi này đã không là cái phòng, mà là biến thành một rừng cây.
Nơi này giống như nơi lúc nàng vừa tới, bất quá cây cối bốn phía đã có màu xanh.
Bên tai, còn có thể nghe được tiếng côn trùng kêu, không giống như nơi của con kiến bên kia, một chút cũng không có dấu hiệu có sinh mệnh.
Nơi này......
Vẫn như cũ không phải là bên ngoài, chính là, Mẫn Du Nhiên đã bị chính mình giết chết .
“Sư Hậu, chúng ta nên làm cái gì bây giờ??”
Đông Phương Ngữ Hinh không biết làm thế nào mới có thể đi ra ngoài, đồn đãi kia, quả nhiên không thể tin được a.
“Này...... Chủ nhân, ta cũng không biết...... Tiếp tục đi thôi......”
Đông Phương Ngữ Hinh cũng nghĩ bọn họ cũng không còn biện pháp nào khác, chẳng bằng cứ đi về phía trước nhìn một chút .
Tiếp tục đi về phía trước, nàng phát hiện vẫn như cũ không thể sử dụng chân khí, này tựa hồ như có cái gì đó đang áp chế chân khí trên người nàng.
Cứ như vậy nàng không có mục đích mà đi về phía trước, không biết đi hết bao lâu, bên trong rừng cây không thấy điểm dừng này, bỗng nhiên truyền đến một cỗ hơi thở cường hãn đè nén .
Đó là một loại uy áp cực kì nặng nề, mà loại uy áp này, chỉ có thể gặp khi có người so với chính mình cường hãn hơn rất nhiều , người mới có thể cảm giác được.
“Chủ nhân...... Trước đợi một chút......”
Sư Hậu bỗng nhiên khẩn trương hô lên, Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng dừng lại, Sư Hậu run giọng nói:
“Không cần đi tiếp..... Phía trước, ta sợ hãi......”