Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 427

Edit: voi còi

Về phần đến cùng chỗ nào không đúng, bé cũng không biết.

“Tiểu Nhạc Nhạc đâu? Hắn cũng ra không được sao”

Nơi này, Sư Hậu không thể xuất hiện, mà Hoan Hoan tự mình đi qua, vậy chẳng phải là Tiểu Nhạc Nhạc......

“Ô ô, mẫu thân, Tiểu Nhạc Nhạc nó......”

Nhắc tới Tiểu Nhạc Nhạc, bỗng nhiên Hoan Hoan ô ô khóc lên.

“Bảo bối, như thế nào?”

Ở bên người nàng, Hoan Hoan luôn luôn là nhu thuận có hiểu biết, rất ít nhìn thấy bé khóc thương tâm như thế a a.

“Mẫu thân, Tiểu Nhạc Nhạc không có......”

Tiểu Hoan Hoan thương tâm nói xong, Đông Phương Ngữ Hinh sửng sốt:

“Này...... Không có khả năng đi? Tiểu Nhạc Nhạc nhưng là...... Làm sao có thể không có đâu?”

“Tiểu Nhạc Nhạc bị nữ vương mang đi ......”

Hoan Hoan đem lời nói của nữ vương nói một lần, Đông Phương Ngữ Hinh vừa nghe, sắc mặt lập tức thay đổi:

Nàng có cảm giác nữ vương người này không tệ, không phải người không phân rõ phải trái .

Nhưng không nghĩ tới, bà ta lại hèn hạ như vậy, ngay cả Tiểu Nhạc Nhạc đều cướp đi.

Đây chính là bảo bối của Hoan Hoan nhà nàng, Tiểu Nhạc Nhạc lại cùng Hoan Hoan cùng nhau lớn lên.

“Hoan Hoan, không có việc gì ...... Mẫu thân nhất định sẽ giúp con đòi trở về......”

Lại hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoan Hoan, nàng biết tầm quan trọng của Tiểu Nhạc Nhạc đối với Hoan Hoan --

Kia tuyệt đối không phải đơn giản là một cái sủng vật như vậy.

“Đúng rồi...... Hoan Hoan, nơi này có chút cổ quái, Tiểu Nhạc Nhạc của con đã bị bà ta mang đi rồi, hoả cầu kia, thế nhưng trăm ngàn lần không cần dùng a......”

Hoan Hoan vội vàng gật đầu, nữ vương kia, chính là cái cường đạo a.

Chính là Tiểu Nhạc Nhạc đã bị mất, tuy rằng Đông Phương Ngữ Hinh sốt ruột, nhưng sốt ruột cũng không còn cách nào khác.

Chẳng bằng ngồi ngẫm lại nên làm như thế nào cho tốt.

Nữ vương thích Tiểu Nhạc Nhạc, chắc chắn bởi vì nó rất đáng yêu.

Nếu như muốn đòi lại, cũng phải có đủ thành ý mới được.

Mà về quốc sư của bọn họ, Đông Phương Ngữ Hinh cũng nghe được một chút, nhưng này căn bản không thấy được người a.

Thời gian rất nhanh đã đến giữa trưa, cuối cùng cũng có một thị nữ đi qua, bưng tới cơm trưa đơn giản.

“Mỹ nữ...... Có thể chờ một chút không?”

Đông Phương Ngữ Hinh nhìn Hoan Hoan liếc mắt một cái, tiểu hài tử càng dễ dàng làm cho người ta buông lỏng đề phòng, cho nên, Hoan Hoan ra mặt so với chính mình muốn thích hợp hơn nhiều.

Thị nữ kia ngừng lại, ngẩng đầu nhìn hướng Hoan Hoan.

“Ngươi lớn lên thật xinh đẹp a...... Ngươi xem kẹp tóc này đẹp mắt không?”

Trong tay Hoan Hoan cầm cái kẹp tóc, Đông Phương Ngữ Hinh nói, người ở đây trang sức cực kì đơn giản, các nàng đều là dùng một ít giây lụa màu xanh buộc tóc lại.

Loại kẹp tóc tinh mỹ như thế này, ở đây là không có.

Hoan Hoan giơ kẹp tóc lên, ánh mắt thị nữ kia quả nhiên sáng ngời.

“Cái này sẽ đưa cho ngươi a......”

Hoan Hoan cao hứng đi qua, đem kẹp tóc nhét vào trong tay thị nữ kia, thị nữ ngơ ngác nhìn, tựa hồ không dám nhận lấy:

“Ai nha, mỹ nữ, ta cũng không có ý tứ gì, chỉ là muốn biết quốc sư của các ngươi khi nào thì đi ra ......”

Hoan Hoan không thèm để ý nói xong, thị nữ kia do dự một chút, thấp giọng nói:

“Quốc sư của chúng ta, kỳ thật là nhi tử của nữ vương, hắn bế quan không biết sẽ có bao lâu, nhưng mà kiến thức của hắn rộng rãi, rất lợi hại ......”

Lời này, khiến Đông Phương Ngữ Hinh có chút giật mình --

Nhi tử của nữ vương, nữ vương kia có con?

Vậy tướng công của bà ta?

“Vậy nữ vương của các ngươi có tướng công sao?”

Đông Phương Ngữ Hinh tò mò hỏi, thị nữ kia vừa nghe, vội vàng đánh rơi kẹp tóc trong tay, hoảng loạn nói:

“Ta không biết...... Ta không biết, ta cái gì cũng không biết......”

Nàng liền cứ vội vàng bỏ chạy như vậy, như vậy, giống như gặp được mãnh thú vậy.
Bình Luận (0)
Comment