Edit; voi còi
Vèo một tiếng, một đạo hơi nước bỗng nhiên phun đi qua, màu sắc sương mù kia là vàng nhạt đấy.
Quái thú...
Quái thú phun đấy!
"Mau tránh ra..."
Quốc sư vội vàng hô lớn, Đông Phương Ngữ Hinh và nữ vương đều đã nhanh vận dụng chân khí làm thành một cái lồng phòng ngự.
Phòng ngừa hơi nước kia dính vào trên thân mình.
Mà quái vật vừa thấy tất cả mọi người phòng hộ, một chiêu một lần nữa không ở bên trong, cũng không tức giận, thân thể xinh xắn linh hoạt nhảy lên một cái, tiểu thân thể bắt đầu phát triển lớn, vậy mà giống như khí cầu thổi phồng vậy, trong chớp mắt liền biến thành bóng dáng lớn như lúc đầu.
Thậm chí, so với thời điểm mới bắt đầu cũng phải lớn hơn một chút.
Thân thể này tốc độ biến hóa lớn nhỏ, để cho mọi người thấy tắc lưỡi.
Nhưng khi mọi người muốn kéo phòng ngự xuống tiếp tục công kích, quái thú kia vậy mà thẳng tắp bay tới phía trước.
"Kháo (một câu chửi bậy)... Nó muốn làm cái gì?"
Đông Phương Ngữ Hinh biến sắc, miệng hô.
"Cẩn thận... Hoan Hoan..."
Quốc sư thấy không xong, vội vàng bay qua ngăn cản.
Quái thú này, hiển nhiên không phải ma thú bình thường, trí lực của nó không thấp, thậm chí thông minh so với mọi người.
Quả nhiên nó bay về phía tiểu Hoan Hoan, mà lúc này, Tiểu Hoan Hoan đang ngủ.
Khi mà quái thú đã đến bên người Tiểu Hoan Hoan, mông bỗng nhiên đối với Tiểu Hoan Hoan, phốc địa một tiếng, một cái vô địch rắm thúi liền thả ra ngoài.
Vào lúc hắn tới tiểu Nhạc Nhạc đã phát hiện, nó vội vàng nhảy dựng lên muốn ngăn cản.
Chỉ là, nếu là tiến công, tiểu Nhạc Nhạc có lẽ có thể chống đỡ thoáng một chút, Nhưng rắm thúi này...
"Hoan Hoan, nín hơi..."
Đông Phương Ngữ Hinh nóng nảy hô to, Tiểu Hoan Hoan đang ngủ say, chợt nghe giọng nói của Đông Phương Ngữ Hinh, thậm chí bé cũng cũng chưa mở mắt, lại nghe lời trước bế khí, sau đó mở to mắt.
Vừa vặn nhìn đến một cái quái dị gì đó.
Tiểu Nhạc Nhạc đã nghênh chiến, nhưng thân thể của nó quá nhỏ, đánh cùng quái thú, căn bản là đòi không được một chút ưu đãi.
"Tiểu Nhạc Nhạc, ngươi bảo vệ Hoan Hoan..."
Lúc này, nhóm người Đông Phương Ngữ Hinh đã đuổi theo, ba người liếc nhau, tiếp tục đối kháng cùng quái thú kia.
Nhưng nó cũng đã tiến hóa rồi, ba người đánh nhau với một mình nó, vậy mà không chiếm được chút tiện nghi nào.
"A..."
Bỗng nhiên Nữ vương trúng một móng, lục độ cực lớn đánh qua, bà lảo đảo vài bước, phốc một tiếng phun ra một búng máu.
Đông Phương Ngữ Hinh cũng không còn thời gian đi qua nhìn xem, lúc này bọn họ thiếu một người, mà quái thú nhưng là nửa điểm cũng không thụ thương.
Công kích của nó kỳ thật rất đơn giản, một cái cái đuôi, một cái móng vuốt.
Nhưng lực đạo quá lớn, căn bản bọn họ không phải đối thủ.
##############################
"Sư hậu..."
Lúc này, nếu như không đi ra, chỉ sợ bọn họ sẽ càng ngày càng vất vả.
Sư hậu vừa nghe, tự nhiên mau chạy ra đây, giữa sân hơn cái thập giai ma thú, quả nhiên công kích của quái thú kia hơi chậm lại một chút.
Ngay tại lúc Đông Phương Ngữ Hinh muốn thừa dịp quái thú và Sư hậu dây dưa muốn đánh lén, quốc sư cũng rút lui vài bước, hắn lại bị cái đuôi của quái thú quét trúng, rút lui vài bước sau đó ngã đến trên đất, ói ra vài búng máu.
Lúc này, đối chiến chỉ có Đông Phương Ngữ Hinh và Sư hậu.
"Chủ nhân, đây là ma thú lên cấp..."
Sư đã cảm thấy thực lực của hắn, lo lắng nói:
"Ví dụ như là tiếp tục kéo dài, chúng ta toàn bộ sẽ bị thương..."
Chớ nhìn nó là thập giai mãn cấp đấy, nhưng gặp được ma thú lên cấp, nàng không còn biện pháp nào.
"Vậy làm sao bây giờ?"
Đông Phương Ngữ Hinh cũng cảm thấy vật này cũng quá khó đối phó rồi...