Edit:PDN
"Tà Dịch. . . . . ."
Mông đau quá, nhưng nàng bất chấp xem xét, ôm chặt Uất Trì Tà Dịch, hô.
Tà Dịch mở to mắt, nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, cười suy yếu:
"Hinh Nhi, thực xin lỗi. . . . . . Không. . . . . ."
"Phụ thân. . . . . ."
Hoan Hoan cũng vội vàng chạy tới, lúc này trong lòng của bé tự trách vô cùng, biết rất rõ ràng không phải đối thủ của pho tượng này, vì sao bé không buông Tiểu Hỏa cầu ra chứ?
Nếu bé không khóc, không náo loạn, phụ thân cũng sẽ không đi qua. . . . . .
Vậy cũng sẽ không bị thương mà. . . . . .
"Hoan Hoan, thật xin lỗi. . . . . . Chưa đoạt lại Tiểu Hỏa cầu cho con được. . . . . ."
Tà Dịch suy yếu nói, hắn cảm giác trong cơ thể. . . . . .
Đông Phương Ngữ Hinh từ nhẫn trữ vật lấy ra đan dược, muốn nhét vào miệng của Tà Dịch, nhưng vừa mới nhét vào. . . . . .
Bỗng nhiên, đan dược vút lên cao, bay thẳng đến chỗ Địch Thêm. . . . . .
"Ông. . . . ."
"Ừ, không tồi, Luyện Đan Sư thất giai?"
Mắt của Địch Thêm nhìn nhẫn trữ vật, thế nhưng không trả cho Đông Phương Ngữ Hinh.
"Địch Thêm, đan dược cho ta. . . . . ."
Đông Phương Ngữ Hinh nổi giận trừng mắt pho tượng Địch Thêm, quát.
"Không cho. . . . . ."
"Chàng cần đan dược. . . . . . Thật sự van cầu ngươi, ta dùng để cứu người . . . . . ."
Địch Thêm kia lại giả vờ ngủ , cũng không nói chuyện, thậm chí , cũng không thấy Tiểu Hỏa cầu.
"Đây là tướng công của ta, ta muốn cứu chàng, cho ta đan dược được không?"
" Tiền bối Địch Thêm, ta van cầu ông, cúi lạy ông. . . . . ."
Đông Phương Ngữ Hinh nói xong nhẹ nhàng mà buông Tà Dịch, thật sự quỳ xuống trên mặt đất, dập đầu liên hồi.
Nhưng Địch Thêm nhất định không nói lời nào.
Hơn mười lần hạ xuống, cái trán của Đông Phương Ngữ Hinh đã rách ra, máu chảy xuống từ trán, thậm chí thoạt nhìn có vài phần khủng bố.
" Tiền bối Địch Thêm. . . . . ."
Dựa vào, Đông Phương Ngữ Hinh muốn chửi người, lúc này giả chết? ——
Nhưng Tà Dịch. . . . . .
Quay đầu nhìn lại, Uất Trì Tà Dịch đã hôn mê rồi .
Đông Phương Ngữ Hinh sợ tới mức vô cùng, nhanh chóng thử bắt mạch cho hắn. . . . . .
Chỉ Luyện Đan Sư, là có thể chữa thương giải độc gì đó, coi như là thần y .
Nhưng điều kiện trước tiên là phải có đan dược, không bột đố gột nên hồ, lúc này nàng, cho dù là có bản lĩnh phi thường, không có dược cũng không thể cứu người.
Lúc vừa nãy ôm hắn, đã điểm huyệt đạo quan trọng, nhưng một chưởng kia của Địch Thêm rất mãnh liệt.
"Hinh Nhi, bây giờ làm thế nào?"
Nữ vương thử chuyển vận chân khí cho Uất Trì Tà Dịch, nhưng. . . . . .
Chân khí trên người hắn tản ra quá nhanh, chân khí của bà cũng không vận chuyển qua.
"Ta thử xem. . . . . ."
Đông Phương Ngữ Hinh vội ngồi xếp bằng thử một chút, vẫn giống y như cũ.
Nếu. . . . . . Không có đan dược, Uất Trì Tà Dịch rất có thể, chân khí tan hết, mà ngũ tạng lục phủ của hắn lúc này, lại. . . . . .
Không, không được, hắn không thể chết được.
Dựa theo kinh nghiệm của Đông Phương Ngữ Hinh, Tà Dịch kiên trì không được nửa canh giờ.
Trong vòng nửa canh giờ, nếu vẫn giống như cũ, hắn sẽ chết .
Nàng nhíu mày tận lực suy nghĩ, đã từng có rất nhiều biện pháp, nhưng lúc này. . . . . .
"Tiểu Nhạc Nhạc đâu?"
"Nó không dám đi ra, người này quá kinh khủng . . . . . ."
Đúng vậy, mọi người cảm thấy khủng bố, huống chi là ma thú chứ?
Đông Phương Ngữ Hinh biết, nhưng kiến thức của tiểu Nhạc Nhạc rộng rãi, có lẽ nó có biện pháp.
"Nương, nếu không con mạnh mẽ gọi nó ra ngoài?"
Ngay lúc Hoan Hoan vừa mới nói câu này, tiểu hồ ly Nhạc Nhạc lên tiếng :
"Hoan Hoan, nếu ngươi mạnh mẽ gọi ta, ta liền. . . . . . Ta liền tuyệt giao với ngươi. . . . . ."