Edit: voi còi
Về phần những con rồng kia, nhìn thấy Long Vương đềuchạy trốn, bọn họ làm sao dám tiếp tục ngốc ở đây, một đám đều chạy trối chết chạy đi.
“Tiểu hồ ly......”
Lão hồ ly nhìn về phía tiểu hồ ly, theo trong tay Đông Phương Ngữ Hinh tiếp nhận đến, nhìn đến cả người nó là máu,ông bi thương như bị đao cắt.
“Ngươi......”
Ông lo lắng gọi, nhưng mà, lại nhìn đến cánh tay Tiểu Hoan Hoan đổ máu, ông vội vàng điểm huyệt đạo trên người Tiểu Hoan Hoan một chút , trầm giọng nói:
“Cháu muốn chết?”
Chảy nhiều máu như vậy, không có biện pháp cứu người như này.
“Cháu...... Lão gia gia, cháu không cảm giác hơi thở Tiểu Nhạc Nhạc ......”
Ma thú cùng người khế ước, nếu là không cảm giác được hơi thở của đối phương, chỉ có hai nguyên nhân, một là khế ước ngưng hẳn thứ hai chính là đối phương đã chết.
“Ta nhìn xem......”
Tay ông ấn lên thân mình Tiểu Nhạc Nhạc, một lát sau, hai mắt chặt chẽ bế đứng lên, mày cũng nhíu chặt lại, nhìn xem ra, ông cũng thật khó xử.
“Thế nào? Tiểu Nhạc Nhạc hắn......”
Tiểu Hoan Hoan đã sớm khóc thành một người lệ, bé chưa bao giờ nghĩ tới Tiểu Nhạc Nhạc sẽ chết.
Xem lão gia gia vẫn không nói chuyện như cũ, Tiểu Hoan Hoan tự trách nói:
“Đều do cháu, là cháu hại Tiểu Nhạc Nhạc, nếu như cháu sớm một chút tìm được lão gia gia, Tiểu Nhạc Nhạc liền sẽ không......”
Bé nức nở, Đông Phương Ngữ Hinh đau lòng không được, vội vàng ôm bé, thở dài:
“Nha đầu ngốc, mẫu thân biết con đã tận lực ......”
Nha đầu này, sao lại ngốc như vậy chứ?
“Con...... Mẫu thân, con không muốn tiểu Nhạc Nhạc chết a......”
Tiểu Hoan Hoan đau lòng nói xong, Đông Phương Ngữ Hinh không biết an ủi bé thế nào, bởi vì nàng cũng không biết nên nói như thế nào, chuyện của Tiểu Nhạc Nhạc, nàng cũng rất đau lòng a!
Ai cũng không hi vọng phát sinh chuyện như vậy, nhưng......
Chuyện Tiểu Nhạc Nhạc, nàng cũng đau lòng không thôi!
Tuy rằng Tiểu Nhạc Nhạc không phải ma thú của nàng, nhưng nàng biết Tiểu Nhạc Nhạc đối Hoan Hoan quan trọng, nàng hi vọng Hoan Hoan vui vẻ, Tiểu Nhạc Nhạc cao hứng.
Hắn đã đi theo bọn họ nhiều năm như vậy, Đông Phương Ngữ Hinh đã sớm đem Tiểu Nhạc Nhạc trở thành đứa nhỏ của nàng.
“Mẫu thân......”
Tiểu Hoan Hoan ôm Đông Phương Ngữ Hinh khóc lên, tuy rằng Long Vương chạy trốn, lão hồ ly đánh bại Long Vương, nhưng trong lòng mọi người một chút cảm giác vui vẻ cũng không có.
“Khóc cái gì khóc? Cửu Vĩ Hồ ta có dễ dàng chết như vậy đâu?”
Nghe được tiếng khóc Tiểu Hoan Hoan, trong lòng lão hồ ly thật không phải tư vị.
Ông đã từng trách tội qua Hoan Hoan, bởi vì bé đem Tiểu Nhạc Nhạc làm ma thú, sủng vật.
Cửu Vĩ Hồ cao quý, không có khả năng làm sủng vật người khác.
Nhưng lúc này, nhìn đến tiểu nha đầu ngốc này, ông bỗng nhiên hiểu được lựa chọn của Tiểu Nhạc Nhạc.
Cửu Vĩ Hồ, là động vật rất có linh tính trên cái thế giới này.
Nếu như người đối hắn có một chút không tốt, hắn tuyệt đối cảm giác đến.
Tiểu Hoan Hoan, là thật lòng đem Tiểu Nhạc Nhạc trở thành người nhà của bé.
Mà mẫu thân của Hoan Hoan, phụ thân, cũng là như thế.
Ông không biết nên hận bọn họ thế nào, bởi vì, bọn họ đối Tiểu Nhạc Nhạc, thật quá tốt.
“Thật vậy chăng?”
Tiểu Hoan Hoan bắt lấy y phục của lão gia gia, lão hồ ly tay nhỏ bé mang máu kia, gật đầu nói:
“Có biện pháp, nhưng mà, ta phải dẫn hắn về nhà......”
Về nhà, một từ ngữ thật xa xôi, bọn họ đều rời nhà đi lâu lắm.
“Cháu...... Cháu luyến tiếc Tiểu Nhạc Nhạc a......”
Hoan Hoan hu hu khóc lên, Đông Phương Ngữ Hinh vuốt tóc của bé, an ủi nói:
“Tiểu Hoan Hoan, Tiểu Nhạc Nhạc còn sống quan trọng hơn......”
Hoan Hoan cuống quít gật đầu, đúng vậy, sao bé lại quên chuyện này?