Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 562

Edit: voi còi

“Lão hồ li? Đây là như thế nào?”

Bọn họ rất ít khi nhìn thấy ông sốt ruột như vậy?

“Biên giới thời không bên kia có biến hóa, các ngươi nhanh chóng theo ta đi qua.... ....”

Lão hồ ly vội vàng nói.

Đông Phương Ngữ Hinh có chút xấu hổ, ông liến vội vàng muốn cho nàng đi nhanh như vậy sao?

“Cái kia...... Tốt......”

Bọn họ nhanh chóng thu thập một chút, không nghĩ tới so với dự đoán của bọn họ nhanh nhiều.

“Nhưng mà có chút đáng tiếc, vẫn không tìm được nơi Long vương ẩn nấp......”

Đông Phương Ngữ Hinh than một tiếng, nàng hi vọng Long Vương nhận đến trừng phạt đấy?

“Ngươi đừng lo lắng, chúng ta sẽ tiếp tục tìm hắn ......”

Việc làm của Long Vương, tội không thể tha thứ, cho nên bọn họ sẽ không bỏ qua hắn .

“Được...... Vậy là tốt rồi......”

Đông Phương Ngữ Hinh gật đầu, Tiểu Nhạc Nhạc cũng nói:

“Ta hận không thể tự mình giết hắn, hừ ......” Tuy rằng chính mình không chết, nhưng......

Còn kém một chút, cũng may mắn nó thông minh, đem thứ tốt đều cho Tiểu Hoan Hoan......

Ha ha, Tiểu Hoan Hoan, nó quay đầu nhìn Tiểu Hoan Hoan, nó vẫn muốn biến thành bộ dáng tiểu hồ ly a, đượcTiểu Hoan Hoan ôm rất thoải mái a.

Nhưng mà, Uất Trì Tà Dịch rất xấu rồi, thế nhưng không cho nó biến thành tiểu hồ ly, nói là cái gì phi lễ nữ nhi của hắn.

Hu hu, có hài tử lớn như vậy cùng một chỗ kêu phi lễ à?

Chẳng qua như vậy bọn họ có thể cầm tay nhỏ bé, trái lại cũng rất không tệ......

Hai người bọn chúng ở cùng nhau thật xứng, giống như là một đôi Kim Đồng ngọc nữ, hắc hắc......

Tiểu Nhạc Nhạc vô cùng tự kỷ nói.

“A...... Lúc này biên giới thời không, làm sao có thể dãn ra nữa nha?”

Bên này mở ra cần phải có năng lực, hơn nữa cơ duyên, nhưng hôm nay......

Lão hồ ly có chút hoài nghi, nhưng lúc này là thời điểm tốt nhất để đi ra ngoài, cho nên......

Ông vội vàng khởi động chân khí, mấy người Đông Phương Ngữ Hinh cũng nhanh chóng hỗ trợ, vài người cùng nhau, rất nhanh nhìn đến một lỗ hổng......

“Mau, nhanh chóng đi ra ngoài......”

Lão hồ ly vội vàng hô, mấy người Đông Phương Ngữ Hinh cũng nghe nói chui đi qua, vừa mới chui vào lỗ hổng kia, bỗng nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, bọn họ lại không khống chế được thân thể của mình.

“"Đừng buông tay......”

Uất Trì Tà Dịch lớn tiếng hô, mấy người vội vàng cầm chặt tay nhau, rốt cục trước mặt bỗng tối sầm, cái gì cũng không biết --

“Đây là......”

Uất Trì Tà Dịch là người thứ nhất tỉnh lại, hắn nhìn nhìn bốn phía, nơi này, hình như đã gặp qua......

“Chủ nhân, đây là ma thú rừng rậm......”

Sư vương thật vui vẻ nhắc nhở nói, đây là nơi bọn họ sinh sống rất lâu, tự nhiên vạn phần rõ ràng.

“Hinh Nhi, Hinh Nhi đâu?”

“Chủ nhân, ở bên kia?”

Sư vương hiện thân, chạy đến một bên, quả nhiên Đông Phương Ngữ Hinh nằm, bên người nàng có Hoan Hoan, Tiểu Nhạc Nhạc, còn có nữ vương và quốc sư.

Bọn họ khoảng cách cũng không gần, cũng đều không tỉnh lại.

Uất Trì Tà Dịch vội vàng đi qua gọi người.

“Ma thú rừng rậm......”

Đông Phương Ngữ Hinh liếc mắt một cái liền nhận ra chỗ này, nữ vương cùng quốc sư nghi hoặc nhìn, nơi này tự nhiên bọn họ không biết.

“A...... Ta đã đi ra ...... Ta đã trở về......”

Ngay tại lúc bọn họ còn không biết sao lại thế này, bỗng nhiên Đông Phương Ngữ Hinh nhảy dựng lên, bộ dáng vui vẻ kia giống như một tiểu hài tử, cùng với Đông Phương Ngữ Hinh bọn họ nhận thức, cách xa cũng quá lớn đi?
Bình Luận (0)
Comment