edit; PDN
Bên ngoài có người?
Sắc mặt Đông Phương Ngữ Hinh tối sầm, khi nào thì tính cảnh giác của nàng thấp như vậy ?
Có điều, bên ngoài đích thật là có tiếng hít thở rất nhỏ , Uất Trì Tà Dịch đã đuổi theo, mở cửa mới thấy, là một tiểu nhị trong điếm:
"Khách quan, các ngươi có thể cần nước tắm?"
Vẻ mặt Đông Phương Ngữ Hinh đầy vạch đen. . . . . Tiểu nhị này, ngươi không cảm thấy ngươi chịu khó cũng quá một chút sao?
Hay là nói, ở đây điếm tiểu nhị chính là như vậy . . . . . .
Chịu khó.
Hắn có chút võ công , nhưng võ công cũng không cao.
Uất Trì Tà Dịch quét mắt nhìn hắn một cái, xác định không thành vấn đề mới nhanh chóng trở về.
"Mọi người tiếp tục nói, Hinh Nhi, ta đi nhìn xem. . . . . ."
Theo lý thuyết không nên có người chủ động tới hỏi cần nước ấm tắm rửa ! Trừ khi là họ đã dặn dò.
Nữ vương cảm thấy không ổn, nàng khẽ nói.
Đông Phương Ngữ Hinh gật gật đầu, tiếp tục nói :
"Hoan Hoan, con và tiểu Nhạc Nhạc trực tiếp quay về học viện Tinh Anh , trên đường này, nói không chừng cũng không yên bình, con phải nhớ cho kỹ, tuyệt đối không cần ham chơi, không cần chậm trễ chuyện chính, nói tình huống này cho mấy người Chích lão, ngoài ra nói một tiếng chúng ta cũng không có chuyện, đừng làm bọn họ lo lắng . . . . . ."
Hoan Hoan vẫn đều là rất hiểu chuyện , bé nghe xong vội vàng gật đầu.
"Dung mạo của ngươi, trăm ngàn nhớ rõ, mặc kệ lúc nào thì cũng đừng lộ ra đến, biết không?"
Ngộ nhỡ để cho người của Mẫn Bá Thiên nhìn thấy, vậy cũng đã . . . . . .
Đông Phương Ngữ Hinh có chút lo lắng, nàng lấy ra mặt gương, đưa cho tiểu Hoan Hoan:
"Con xem, thật ra bây giờ con cũng rất đẹp . . . . . ."
Tiểu Hoan Hoan rất đỏm dáng, nếu ngươi để cho bé một khuôn mặt không đẹp lắm, bé nhất định không vui lòng.
"Vâng . . . . . Cám ơn mẫu thân. . . . . ."
Tiểu Hoan Hoan cũng thực thích bộ dáng mới của chính mình, ngược lại tiểu Nhạc Nhạc bẹt miệng mếu máo:
"Ta cảm giác vẫn là tiểu Hoan Hoan lúc đầu đẹp mắt hơn một chút. . . . ."
Đông Phương Ngữ Hinh im lặng, ngươi đã quen xem cái mặt đó của tiểu Hoan Hoan, đương nhiên cũng cảm thấy. . . . . .
Có điều, tiểu Nhạc Nhạc cũng rất hiểu chuyện , nó cũng tùy tiện nói một chút thôi mà?
Dặn dò tốt bọn họ, Đông Phương Ngữ Hinh và Uất Trì Tà Dịch đưa hai người bọn họ rời đi trước, mà quốc sư thì nhìn chỗ này một chút, phòng ngừa có cái gì khác thường ——
Lúc đám người Đông Phương Ngữ Hinh trở về , nữ vương đã trở lại.
"Người kia vẫn không có gì khác thường, vẫn đang đi hỏi tiếp từng phòng từng phòng , hình như là chúng ta nghĩ nhiều . . . . . ."
Nàng lo lắng bản thân nhìn lầm rồi, cố ý nhìn thêm một lúc, nhưng. . . . . .
Dường như, hắn vẫn đều bình thường vô cùng, đúng là một người tiểu nhị.
"Chúng ta vừa mới xuất hiện, chắc gì sẽ bị nhận ra được, có điều bộ dáng ban đầu của ta và Tà Dịch từng xuất hiện ở khách sạn này, chúng ta vẫn không thể ở lại lâu lắm . . . . . ."
Đông Phương Ngữ Hinh luôn luôn là cẩn thận, đây chính là lúc ban đầu làm sát thủ luyện được?
Nếu người không cẩn thận một cái, rất có thể . . . . . .
Liền trực tiếp đi đời nhà ma .
Chi tiết quyết định tất cả, lời này cũng không chỉ nói suông!
"Hinh Nhi, ý của ngươi là. . . . . ."
Nữ vương cũng biết tình huống lúc này có phần khẩn cấp, vội hỏi.
"Trước nghỉ ngơi tốt, nửa đêm chúng ta liền rời đi. . . . . ."
Lúc này nhiều người, bọn họ vẫn có thể tránh đi cơ sở ngầm của bọn họ , nhưng. . . . . .
Chung quy cảm giác không bằng nửa đêm vụng trộm trốn đi. . . . . .
Bọn họ vốn tính đi từ từ , nhưng lúc này xem ra là không thể.
Haizzz, thật sự là chuyện đời khó lường mà!