trọng trách ngàn cân
Edit: PDN
Uất Trì Tà Dịch biết Đông Phương Ngữ Hinh mềm lòng , hắn hít một tiếng:
“Mẫn Bá Thiên, đây là hắn tạo nghiệt. . . . . .”
“Nhưng. . . . . . Bọn họ đều là dân chúng vô tội . . . . . .”
“Người của chúng ta , cũng vô tội như vậy. . . . . .”
Lần này Uất Trì Tà Dịch xoay người bước đi, sắc mặt của hắn rất xấu, Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên cảm thấy mình hơi quá đáng.
Hắn nói đúng, người của Thiên Thương Đảo, cũng vô tội như vậy.
Phác Dương Sơn và Thiên Thương Đảo, đã giằng co cùng một chỗ lâu như vậy , dường như, là nên có một trận quyết định .
Mẫn Bá Thiên muốn làm bá chủ nơi này , nhưng hắn cũng có bản lĩnh này.
Dựa theo sự tàn bạo của hắn, nếu như hắn thống nhất nơi này, vậy về sau khả năng. . . . . .
Nhưng nếu là Uất Trì Tà Dịch, vậy thì tốt hơn rồi.
So sánh với Mẫn Bá Thiên , có lẽ Tà Dịch đúng là thiện lương hơn .
Mà chính mình, lúc đầu, trên tay cũng dính máu tươi như vậy, nhưng . . . . .
Bây giờ, tại sao lại mềm lòng như vậy rồi? Nàng cũng vẫn không phải là loại người trời sinh thương xót người khác,.
Đông Phương Ngữ Hinh lắc đầu, không biết vì sao, chính mình lại thay đổi rất nhiều.
Muốn luyện chế đan dược, đồ cần chuẩn bị rất nhiều, đặc biệt luyện chế quy mô lớn như vậy.
Đông Phương Ngữ Hinh ngồi xuống, ngồi xuống ổn định tinh thần, nàng nhất định sẽ thành công , nếu không, Thiên Thương Đảo sẽ phá hủy.
Trách nhiệm lớn này, đè ép xuống trên bả vai của nàng, có phần nặng nề.
Nhưng nàng không sợ hãi, bởi vì nàng hiểu được, sợ hãi cũng không làm được gì——
“Hoan Hỉ. . . . . .”
Ngày hôm sau Hoan Hoan và tiểu Nhạc Nhạc vừa định rời đi, chợt nghe có người gọi, nàng cũng không để ý, tiếp tục lên xe, một thiếu niên lại đi tới:
“Hoan Hỉ. . . . . .”
“A. . . . . .”
Nhìn thấy thiếu niên đột nhiên đi tới, Hoan Hoan mới nhận ra rằng đây là đang gọi chính mình mà?
“Ha ha, vừa rồi ta không nghe thấy, soái ca, ngươi cũng muốn đi à?”
Hoan Hoan xấu hổ cười, bé không ngờ sẽ lại gặp được hắn rồi?
“Ừ, Hoan Hỉ, bây giờ ngươi muốn đến chỗ nào vậy?”
Thiếu niên nhiệt tình hỏi, Hoan Hoan không nói gì, tiểu Nhạc Nhạc nói :
“Chúng ta tùy tiện đi dạo. . . . . .”
“Người nhà của ngươi đâu? Tại sao chỉ có hai tiểu hài tử các ngươi chứ?”
Thiếu niên tò mò hỏi, tiểu Nhạc Nhạc không vui trừng mắt lườm hắn một cái:
“Chúng ta không phải tiểu hài tử. . . . . .”
Thiếu niên lắc đầu, tiểu hài tử này , tại sao địch ý đối với mình sâu như vậy nha.
“Ta gọi là Nguyên Tịch, Hoan Hỉ, ta muốn đi học viện Tinh Anh chơi nha? Hoan Hỉ, nếu như ngươi không có chỗ nào đi, cùng đi chung với ta được không?”
Học viện Tinh Anh ? Ánh mắt Hoan Hoan chợt lóe, thật là thật khéo.
Bé cũng muốn đến học viện Tinh Anh , nhưng, trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy sao?
“Tới đây một chút. . . . . .”
Bé lôi kéo tiểu Nhạc Nhạc sang một bên, khẽ nói:
“Tiểu Nhạc Nhạc, ngươi thấy bây giờ . . . . .”
“Hắn hẳn là sẽ không nhận ra ngươi mới đúng. . . . . . Hoan Hoan, nếu không chúng ta tránh hắn đi ?”
Tiểu Nhạc Nhạc cũng cảm thấy bất an , người này, tại sao cảm giác không đơn giản như vậy chứ?
“Ừ, nhưng chúng ta là một đường , sợ là còn có thể gặp được . . . . .”
Tiểu Hoan hoan có vẻ lo lắng chuyện này, tiểu Nhạc Nhạc cũng cúi đầu, hắn cũng không biết làm sao mà?
“Nếu không ta dẫn ngươi nhanh chóng rời đi. . . . . .”
Tuy rằng Hinh Nhi nói điệu thấp, nhưng lúc này, là tình huống đặc thù mà?
“Không được, nương nói như thế không thể vi phạm. . . . . . Nếu không, chúng ta cứ đi cùng với hắn . . . . .”