Edit : PDN
“Trận pháp của ông hại người rất nặng, nếu như ông muốn giải dược sống sót cũng được, giao trận pháp cho ta và Tà Dịch. . . . . .”
Nàng đã vài lần chịu thiệt thòi vì không am hiểu trận pháp , lần này nói thế nào cũng bắt phải học được, không dám nói tinh thông , nhưng ít nhất phải hiểu được sơ sơ.
“Chuyện này. . . . . .”
Tam trưởng lão do dự , trận pháp này, là bảo bối gia truyền của nhà ông, không truyền ra ngoài .
Gia tộc bọn họ có thể đứng vững ở Thiên Thương Đảo , ông có thể chen chân đến vị trí trưởng lão , đúng là dựa vào trận pháp!
“Ông có thể lo lắng một chút, có điều dường như thời gian của ông không còn nhiều lắm . . . . . .”
Đông Phương Ngữ Hinh liếc qua mọi người một cái, bỗng nhiên cảm thấy không đúng.
Một luồng hơi thở quỷ mị đánh úp lại, Mẫn Bá Thiên kia bị Tiểu Hỏa Cầu bao vây , vốn là đã sắp hấp hối , nhưng bỗng nhiên . . . . . .
Không trung, hiện lên một mảng khói đen, hào quang của Tiểu Hỏa Cầu bỗng nhiên yếu bớt rất nhiều, sau đó. . . . . .
Vụt một tiếng, khói đen kia đã biến mất. . . . . .
“Ô ô. . . . . . Khói đen ggáng giận . . . . . .”
Tiểu Hỏa Cầu tức giận nói xong, lúc nó lấy lại tinh thần , Mẫn Bá Thiên lại. . . . . .
“Hinh Nhi, Hinh Nhi, không ổn. . . . . .”
Tiểu Hỏa Cầu kêu to, lúc này Đông Phương Ngữ Hinh đã nhận ra, không thấy Mẫn Bá Thiên . . . . . .
Không phải đã chết, mà là được người cứu đi .
“Là U Minh vương. . . . . . Nhất định là hắn. . . . . .”
Sắc mặt đảo chủ trầm xuống, ông nghĩ rằng lần này Mẫn Bá Thiên chắc phải chết không thể nghi ngờ, nhưng. . . . .
Ai biết thậm chí có người đến cứu hắn.
“Bỗng nhiên đến, đột nhiên biến mất, ta lại không tìm ra được dấu vết hơi thở của hắn. . . . . .”
Uất Trì Tà Dịch cũng không cam tâm để Mẫn Bá Thiên chạy trốn như vậy , nhưng. . . . .
Người bị cứu đi , vậy mà hắn ngay cả truy tìm dấu vết cùng không tìm ra dấu vết, như vậy làm thế nào bắt được hắn ta chứ ?
“ Võ công của U Minh vương này thật là quỷ dị. . . . . .”
Hai mắt Đông Phương Ngữ Hinh lạnh lùng, Mẫn Bá Thiên không chết, chung quy là một tai họa.
Đúng rồi, còn một người. . . . . .
Đông Phương Ngữ Hinh nhìn về phía Nhu Y , vừa nãy nàng ta còn ở đó.
Nhưng lúc này, vậy mà nàng ta cũng thừa dịp loạn chạy trốn?
“Dựa vào, Nhu Y lại chạy. . . . . .”
Phát hiện Nhu Y chạy trốn, Đông Phương Ngữ Hinh rất là buồn bực, nữ nhân này cũng là một tai họa, chắc hẳn giết mới yên tâm.
Biết trận pháp, còn phản bội Thiên Thương Đảo của họ.
Thậm chí, vô cùng thống hận nàng và Tà Dịch, chỉ cần có nàng ta ở đó, ngày của bọn họ , có lẽ đã không thể yên bình rồi.
“Nàng ta không có việc gì, chẳn qua là một nhân vật nhỏ . . . . .”
Uất Trì Tà Dịch hoàn toàn không quan tâm đối với Nhu Y , cũng cho rằng nàng ta không thể lật được trời.
“Tà Dịch, không cần nhìn nữ nhân đó. . . . . .”
Nữ nhân, có đôi khi cũng không chỉ dựa vào bản lĩnh của mình.
“Ta biết, Hinh Nhi, đừng lo lắng. . . . . .”
Uất Trì Tà Dịch an ủi ——
“Ha ha, Hinh Nhi, người muốn thương tổn con, nương làm sao có thể buông tha chứ ?”
Nữ vương bỗng nhiên bay tới, bà quăng một người trên mặt đất, nữ nhân kia mặc y phục hồng nhạt , không phải Nhu Y thì ai?
“Nương, người. . . . .”
Đông Phương Ngữ Hinh vốn không muốn bộc lộ quá nhiều thực lực, cho nên nữ vương và quốc sư vẫn chưa xuất hiện, bọn họ âm thầm quan sát.
Lúc này, không ngờ, nữ vương lại bắt được kẻ chạy trốn Nhu Y .
“Ta vẫn coi trừng nàng ta, biết nữ nhân này có địch ý với con, cho nên. . . . . .”
Nữ vương trìu mến nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh vô cùng cảm động ——
Cảm giác có mẫu thân thật tốt, mẫu thân này không uổng công nhận thức.
“Đông Phương Ngữ Hinh, đây là. . . . . .”