Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 667

Trời biết một cái đứa nhỏ năm tuổi hỏi chuyện này. . . . . .

Thật ra rất , khiến người ta rất giật mình .

Nhưng tiểu Nhạc Nhạc hỏi ra , cũng là tự nhiên như vậy .

“Ta. . . . . . Ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta nha . . . . .”

Tiểu Hoan Hoan tự nhiên nói, trên mặt tiểu Nhạc Nhạc vui vẻ, chưa kịp cao hứng , tiểu Hoan Hoan nói tiếp:

“Hắn là nam nhân anh tuấn nhất ta từng thấy , hơn nữa dám dùng tính mạng cứu ta, nếu như về sau ta lớn, hắn có thể đối với ta tốt giống như phụ thân đối với mẫu thân vậy , gả cho hắn dường như cũng không tệ. . . . . .”

Ầm một tiếng, tiểu Nhạc Nhạc suýt chút nữa bị sét đánh rồi.

Hắn đây chẳng qua là bạn tốt, tên U Huyền kia, thế nhưng. . . . . .

Ô ô, không cần nha, tiểu Hoan Hoan là của hắn, là của hắn. . . . . .

Tiểu Nhạc Nhạc rất tức giận, rất không vui, nhưng không biết mình có thể làm gì bây giờ.

Chỉ có thể xoay người, tiếp tục đi, tiếp tục đi. . . . . .

Không nói chuyện với tiểu Hoan Hoan , tiểu nha đầu này rất không có lương tâm .

Hai người không thèm nhắc lại, mặc dù tiểu Hoan Hoan vẫn muốn nói gì với tiểu Nhạc Nhạc , nhưng tiểu Nhạc Nhạc chỉ là không nói lời nào.

Tiểu Hoan Hoan cảm thấy nhàm chán, cũng không nói .

Bé cũng không biết mình tại sao đắc tội tiểu Nhạc Nhạc đâu?

“Ai, Tiểu Hỏa Cầu. . . . . .”

Tiểu Hoan Hoan rất nhàm chán , cũng rất buồn bực, bé làm sao đắc tội tiểu Nhạc Nhạc ?

Ô ô, tiểu Nhạc Nhạc thật là hư, lại nổi giận với bé.

“Tiểu Hoan Hoan. . . . . . Làm sao thở dài ?”

Ngược lại Tiểu Hỏa Cầu săn sóc nhất , nó dịu dàng hỏi.

“Tiểu Nhạc Nhạc tức giận. . . . . .”

“Ừ. . . . . .”

“Nhưng ta không có đắc tội hắn mà. . . . . .”

Thế này Tiểu Hoan Hoan mới khó hiểu chứ? Đáng tiếc không có ai có thể nói cho bé nguyên nhân.

“Hình như là. . . . . .”

“Ngươi có biết tại sao không?”

“. . . . . .” ——

“Ô ô, vì sao ta nhỏ như vậy?”

Tiểu Nhạc Nhạc vẫn đang rối rắm vấn đề này, đặc biệt sau khi mấy người Đông Phương Ngữ Hinh trở về, hắn tìm Đông Phương Ngữ Hinh, muốn để cho nàng giúp mình luyện đan, hắn phải nhanh lớn lên một chút, nhưng Đông Phương Ngữ Hinh cũng không có biện pháp.

“Nếu như ta biết luyện chế đan dược như vậy , vậy chẳng phải là hỏng rồi? Người luôn phải lớn lên từng bước một , làm sao có thể lập tức thành lớn?”

Lúc ấy Đông Phương Ngữ Hinh nói như thế .

“Nhưng mà ta không phải người, ta là tiểu hồ ly. . . . . .”

Tiểu Nhạc Nhạc rất không cam lòng tỏ ý thanh minh.

“Ngươi là bộ dáng con người. . . . . . Cứ dựa theo sự lớn lên của con người đi. . . . . .”

Đông Phương Ngữ Hinh trìu mến sờ sờ đầu của tiểu Nhạc Nhạc , cười nói:

“Hơn nữa ngươi lớn như vậy, gần xấp xỉ với tuổi của tiểu Hoan Hoan , vừa vặn có thể chơi đùa cùng một chỗ, cũng không cô đơn. . . . . .”

Đúng là như thế này , nhưng cái tiểu nha đầu kia chỉ thích soái ca, mỹ nam. . . . . .

Hắn chỉ muốn nhanh lớn lên một chút thì sao? Chuyện này có cái gì sai ? Có sai không?

“Hinh Nhi, tiểu Hoan Hoan có phải thích tên U Huyền kia hay không ?”

Tuy rằng Đông Phương Ngữ Hinh có đôi khi cũng thực hung dữ , nhưng. . . . . .

Thời gian Tiểu Nhạc Nhạc ở cùng một chỗ với nàng cũng dài , coi nàng như thân nhân của mình, cho nên mới có thể hỏi như vậy .

“Tiểu Hoan Hoan từ nhỏ liền thích soái ca, con bé thích U Huyền cũng rất bình thường . . . . . .”

Đông Phương Ngữ Hinh cũng không quá để ý, ngược lại tiểu Nhạc Nhạc lo lắng :

“Nhưng cô bé nói cho ta biết, cô bé lớn lên muốn gả cho tên U Huyền kia . . . . . .”

“Con bé mới mấy tuổi, biết thế nào là xuất giá sao? Tiểu Nhạc Nhạc, ngươi cũng đừng lo lắng, tiểu Hoan Hoan còn nhỏ mà? Rất nhiều thứ đều sẽ thay đổi. . . . . .”

Còn nhỏ. . . . . .
Bình Luận (0)
Comment