Thiên tài, có đôi khi thực làm cho người ta ghen tị .
U Minh vương, cũng là như thế.
“Hôm nay bọn họ thành thân. . . . . .”
U Minh vương khẽ nói xong, bưng ly rượu lên, uống một ngụm rượu, đây rõ ràng là có vài phần . . . . . .
Tức giận ư?
“Vương, vậy. . . . . .”
Mẫn Bá Thiên đã nhận ra U Minh vương động tâm đối với Đông Phương Ngữ Hinh .
Chưa chắc là động tình, nhưng nhất định là có hứng thú .
“Bổn vương đã đáp ứng sẽ không chủ động khó xử Thiên Thương Đảo rồi . . . . . .”
U Minh vương thở dài, bây giờ hắn có chút hối hận cái hứa hẹn kia .
Hơn nữa, bọn họ gian trá như vậy , thậm chí để cho hắn lập nhiều văn bản chứng từ.
“Vương, bọn họ thành thân, ngài đi qua cũng chưa chắc đúng là khó xử nha. . . . . . Ngài có thể đi qua chúc. . . . . .”
Chuyện này. . . . . .
Dường như ý kiến không tồi.
Hắn đến, người của Thiên Thương Đảo, tất nhiên là sẽ vô cùng”Hoan nghênh” .
“Ờ?”
“Ngày tốt như vậy, Vương chẳng qua là đến tham gia náo nhiệt, điều này cũng rất bình thường . . . . . .”
Mẫn Bá Thiên tiếp tục khuyên nhủ, hắn biết, chỉ cần U Minh vương đến, người của Thiên Thương Đảo , liền tuyệt đối không dám vui đùa tận hứng.
“Ha ha, chủ ý này không sai, vậy bổn vương liền đi qua chúc một chút. . . . . .”
U Minh vương cũng muốn chiếm được điểm ấy, vậy có lẽ nhất định không phải đến khó xử .
Thấy U Minh vương cuối cùng đáp ứng, Mẫn Bá Thiên cũng thật vui vẻ.
Tuy rằng, hắn nay không thể làm gì Thiên Thương Đảo , nhưng cho bọn hắn ngột ngạt cũng là rất không tệ.
Dựa vào cái gì mỗi ngày hắn đều trôi qua nước sôi lửa bỏng như thế , nhưng người của Thiên Thương Đảo , lại thong dong vui sướng chứ?
Kỳ thật, không chỉ là hắn, chính là U Minh vương cũng suy nghĩ như vậy.
“Ngươi cũng chuẩn bị đi, cùng đi thôi. . . . . .”
Lúc U Minh vương đi ra ngoài , bỗng nhiên nói.
“Ta. . . . . . Vương, ta , chỉ sợ bọn họ sẽ. . . . . .”
Tuy rằng, tất cả người Thiên Thương Đảo biết là U Minh vương cứu Mẫn Bá Thiên, Mẫn Bá Thiên ở trong tay U Minh vương .
Nhưng lúc ấy ngay khi hắn bị xử tử thì được cứu đi, nếu như hắn tùy tiện trở về. . . . . .
Ngộ nhỡ Đông Phương Ngữ Hinh cái nữ nhân điên kia kiên trì, vậy chẳng phải là gặp nguy hiểm.
“Ừ, còn có Nhu Y, nàng tốt xấu coi như là người của Thiên Thương Đảo , chuyện lớn như vậy , nàng tất nhiên cũng muốn đi cùng. . . . .”
Mẫn Bá Thiên xấu hổ, hai người bọn họ. . . . . .
Đều là người Thiên Thương Đảo muốn xử tử , U Minh vương này có ý tứ gì đây?
Để bọn họ đến chịu chết? Hay là. . . . . .
Hắn có biện pháp bảo hộ bọn họ?
Nhìn khuôn mặt Mẫn Bá Thiên bỗng nhiên trắng bệch , U Minh vương cười lạnh nói:
“Bổn vương thật vất vả cứu người, cũng sẽ không để các ngươi chết vô duyên vô cớ . . . . . . Mẫn Bá Thiên, ngươi thực nghĩ rằng đan dược của U Minh giới , chỉ là một cục đá sao?”
Lời này, đã bảo đảm an toàn của hắn.
Chỉ cần không có nguy hiểm, hắn đương nhiên nguyện ý đi qua .
Mẫn Bá Thiên vui vẻ đáp ứng, U Minh vương trừng mắt liếc hắn một cái, thật sự là một tên không biết tiến bộ .
Nếu như hắn ta có bộ dạng của Uất Trì Tà Dịch kia, hắn đã bớt lo hơn ——
“Hinh Nhi. . . . . . . . . . . .”
Mặc xong, trang điểm khôn mặt thật đẹp, khăn voan đỏ thẫm hạ xuống, Nữ vương có chút hứng thú lưu luyến không rời .
Thật không muốn gả nữ nhi nha, nếu như nàng vẫn ở cùng mình thật tốt.
Nhưng. . . . . .
Mặc dù Đông Phương Ngữ Hinh tái giá cho Uất Trì Tà Dịch một lần, bọn họ vẫn cùng một chỗ như cũ .
Bà và Phong cũng không còn chỗ nào đặc biệt , ở cùng một chỗ trái lại là lựa chọn tốt nhất.