Thật ra, Mẫn Du Nhiên làm sao cũng không ngờ, lần trước trúng độc , U Minh Vương đã chán ghét nàng .
Đều là Luyện Đan Sư, thế nhưng nàng ngay cả độc này đều không cảm nhận được, đã hoàn toàn không đủ tư cách.
Chẳng qua là, lời như vậy, hắn cũng sẽ không nói thẳng với Mẫn Du Nhiên.
“Đông Phương Ngữ Hinh. . . . . .”
Đó là một cái phòng ở, Mẫn Du Nhiên muốn đi vào, cửa không khóa.
Nhưng, ở cửa, nàng lại bị một luồng khí tức vô hình ngăn cản .
Đây là kết giới? U Minh Vương thiết trí ?
Nàng thấy trong phòng Đông Phương Ngữ Hinh có phần nôn nóng , trong lòng có chút đắc ý.
Không thể ngờ được, Đông Phương Ngữ Hinh cũng có lúc bất lực như vậy .
Nghe thấy tiếng gọi chính mình, Đông Phương Ngữ Hinh quay đầu nhìn lại đây.
Ở cửa, một nữ tử vẻ mặt cười đắc ý , Đông Phương Ngữ Hinh nhếch lên khóe miệng :
“Mẫn Du Nhiên, không thể ngờ được sẽ nhìn thấy ngươi. . . . . .”
Các nàng, quan hệ không phải là ít nha.
“Hừ, ngươi không phải rất lợi hại hay sao? Làm sao có thể bị nhốt tại đây?”
Mẫn Du Nhiên hừ lạnh một tiếng, nàng đương nhiên biết võ công của U Minh Vương , cũng không phải người bình thường có khả năng chống cự .
Nàng cũng không biết trên đời này ai có thể chống lại hắn, bao gồm, mấy người hiệu trưởng cũng có thể quá sức.
“Ngươi cũng không phải rất lợi hại sao? Chẳng phải cũng một dạng đi theo một lão nhân?”
Lão nhân. . . . . .
Nói U Minh Vương là lão nhân, tuyệt đối không quá đáng. . . . . .
Nhưng nói như vậy, nghe có chút khó nghe. . . . . .
Sắc mặt của Mẫn Du Nhiên tối sầm, cười lạnh nói:
“Ha ha, Đông Phương Ngữ Hinh, bây giờ ta nên chúc mừng ngươi sao? Lão nhân kia có ý tứ đối với ngươi , ước chừng rất nhanh , ngươi cũng có thể có thể bị lão đầu này . . . . . .”
Ánh mắt của nàng quét về phía chiếc giường lớn trong phòng của Đông Phương Ngữ Hinh kia , cười to ha hả nói:
“Ngươi sẽ bị thân thể béo tốt của hắn ép đến trên giường, hung hăng đè nặng ngươi, hung hăng . . . . . .”
Không, không cần. . . . . .
Nghĩ đến bộ dáng của U Minh Vương , nghĩ đến chuyện hắn có thể sẽ làm đối với mình , Đông Phương Ngữ Hinh đã cảm thấy ghê tởm.
Nàng vẫn không hiểu nổi, giống như là Mẫn Du Nhiên như thế, tuy rằng không thể nói xinh đẹp , khuynh quốc khuynh thành cỡ nào , nhưng tuyệt đối cũng không phải một nữ nhân xấu xí, nàng ta làm sao chịu được cùng một chỗ với con lợn U Minh Vương kia chứ?
Nhìn thấy biểu tình vô cùng rối rắm của Đông Phương Ngữ Hinh , Mẫn Du Nhiên bỗng nhiên cảm thấy lời nói của Mẫn Bá Thiên không hề ý nghĩa .
Tuy rằng, nàng không hy vọng Đông Phương Ngữ Hinh được U Minh Vương sủng ái, nhưng nếu như thật sự đã xảy ra, Đông Phương Ngữ Hinh sẽ sống không bằng chết .
Đây đối với nàng cũng không có gì không tốt nha, vì sao nàng phải ngăn cản?
Nhưng ngộ nhỡ sau khi Đông Phương Ngữ Hinh biết bản lĩnh của U Minh Vương, nàng ta rất cam tâm tình nguyện thì sao?
Dù sao, mặc kệ Uất Trì Tà Dịch có tốt bao nhiêu , đối với người tu hành cũng không giúp được bao nhiêu .
Nhưng U Minh Vương không giống, thứ hắn có , đúng là. . . . . .
Thứ mà rất nhiều người tu luyện, đều tha thiết ước mơ.
Đây là thứ không tìm thấy ở thế giới con người, mặc dù là ngươi tiêu tiền cũng cầu không được. . . . . .
Không ai có thể trải qua mê hoặc có được thứ đó, như. . . . . .
Nhu Y, như chính mình, như Mẫn Bá Thiên. . . . . .
Cho nên, Mẫn Du Nhiên hiện tại vô cùng rối rắm, muốn cho Đông Phương Ngữ Hinh khổ sở, nhưng lại càng không muốn cho nàng ta nhặt được tiện nghi này——
“Đông Phương Ngữ Hinh, tại sao ta mới nói mấy câu như vậy ngươi đã rất khó chịu rồi? Ha ha, nếu như Uất Trì Tà Dịch biết ngươi cùng một chỗ với U Minh Vương như thế này. . . . . .”
Có điều, tuy rằng lo lắng, nhưng Mẫn Du Nhiên vẫn tiếp tục nói những lời đả kích như cũ .