”Uất Trì Hiểu Hiểu, nam nhân của ta , cũng là một nữ nhân tùy tùy tiện tiện có thể nhớ thương sao?”
Đông Phương Ngữ Hinh đã đi tới, tiến đến bên người Uất Trì Hiểu Hiểu :
“Lần này đúng dịp ta bế quan, nếu như ta ở, ha ha. . . . . .” Câu nói kế tiếp Đông Phương Ngữ Hinh chưa nói, nhưng Uất Trì Hiểu Hiểu sợ tới mức lại lung lay một chút ——
Đông Phương Ngữ Hinh này có ý tứ gì, lần này đúng dịp nàng ta bế quan, không ra tay ư?
Vậy lần này người thiết kế chính mình, chẳng lẽ chính là Uất Trì Tà Dịch?
Cái nam nhân nàng thích nhất kia?
A, không, nhất định không phải, là đại trưởng lão thiết kế .
Tình nhân trong mộng của chính mình, từng với đối nàng dịu dàng như vậy , không thể thiết kế nàng tàn nhẫn như thế .
Cho tới bây giờ, Uất Trì Hiểu Hiểu vẫn không thể tin được như cũ .
“À, đúng rồi, dũng khí của ngươi vốn là không tệ, nhưng. . . . . .”
Đông Phương Ngữ Hinh đánh giá nàng, tuy rằng lúc này mặc quần áo, nhưng Uất Trì Hiểu Hiểu đã có một loại cảm giác không có chỗ nào che giấu .
“Ngươi muốn thế nào?”
Nàng đã đủ thê thảm , chẳng lẽ nữ nhân này muốn bỏ đá xuống giếng sao?
“Cũng không có gì, chỉ là nhắc nhở ngươi một tiếng, tuy rằng đại trưởng lão tuổi không nhỏ , nhưng ta thấy các ngươi tối hôm qua cũng đủ kịch liệt , nếu như ngươi không muốn gả cho ông ta, tốt nhất tự mình chú ý một chút, ngộ nhỡ có, mang thai, vậy đến lúc đó. . . . . .”
Mang thai. . . . . .
Uất Trì Hiểu Hiểu chưa bao giờ nghĩ tới khả năng này.
Nếu như . . . . .
Ngày hôm qua chính là thiếu đảo chủ, nhất định nàng sẽ vô cùng vui vẻ, thậm chí cao hứng , nhưng hôm nay. . . . . .
Không, sẽ không , nàng sẽ không mang thai, nàng làm sao lại có thể mang thai chứ?
Uất Trì Hiểu Hiểu lắc đầu, hết sức lắc đầu, Đông Phương Ngữ Hinh nhìn thở dài:
“Ta chỉ là nói khả năng, nhắc nhở ngươi một tiếng, đều là nữ nhân, ta cũng không muốn ngươi quá khó xử . . . . . .”
Nàng nói xong , duỗi lưng một cái, mắt thấy mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn mình , quay đầu nhìn về phía đảo chủ:
“Đảo chủ, Hinh Nhi vừa mới ra ngoài, hơi mệt mỏi, sẽ không ở đây với mọi người, đi về trước bổ xung giấc ngủ. . . . . .”
Chậc. . . . . .
Thấy Đông Phương Ngữ Hinh lại hoàn toàn không chờ đảo chủ nói chuyện đã đi, mọi người có phần không còn gì để nói. . . . . .
Nhưng. . . . . .
Bọn họ cũng biết nàng nói rất đúng sự thật.
“Hinh Nhi, đợi ta với. . . . . .”
Thấy Đông Phương Ngữ Hinh cứ đi như vậy, trong lòng Uất Trì Tà Dịch hơi sốt ruột, tuy rằng chuyện ngày hôm nay hắn đã từng nói trước với nàng, nhưng. . . . . .
Nha đầu kia, dường như tức giận, ô ô. . . . . .
Hắn thật sự không phải là cố ý. . . . . .
Hai..i.., trở về lại từ từ giải thích với nàng vậy ——
Uất Trì Tà Dịch khẩn trương vì Đông Phương Ngữ Hinh như thế , ánh mắt đảo chủ càng u ám.
Ông biết đại trưởng lão nói rất đúng, nam nhân, mê luyến một nữ nhân quá mức không phải là chuyện tốt.
Nhưng. . . . . .
Lúc ban đầu Đông Phương Ngữ Hinh mất đi võ công , Uất Trì Tà Dịch cũng chưa thay lòng đổi dạ, lúc này. . . . . .
Ngay vừa rồi, tuy rằng ông chưa thăm dò, nhưng võ công của Đông Phương Ngữ Hinh đã khôi phục một ít .
Chỉ thân phận của nàng, năng lực Luyện Đan Sư kia , muốn khôi phục hoàn toàn chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Vậy Tà Dịch có thể lại. . . . . .
Thật ra ông cũng không ghét Đông Phương Ngữ Hinh, nhưng ông không tiếp thụ được là, Uất Trì Tà Dịch có thể trả giá tất cả vì nàng, bao gồm an toàn ,tánh mạng của mình chẳng hạn .
Một luồng ánh mắt lo lắng nhìn sang, đảo chủ quay lại nhìn, là đại trưởng lão.
Có lẽ, hôm nay trong lòng không dễ chịu nhất đúng là ông ta .