Tà Dịch thì lại có vài phần lo lắng, tuy rằng Hinh Nhi nói không có chuyện gì, nhưng bây giờ tình trạng cơ thể của nàng cũng không phải quá tốt, tuy rằng tu luyện cái võ công gì dó của cái lão hòa thượng kia , tốt hơn một ít, nhưng. . . . . .
Nàng mang bầu, đây là thôi miên Hinh Nhi từng nói qua mà?
Hắn nhớ rõ Hinh Nhi đã từng nói , thôi miên này hao tổn tinh lực vô cùng lớn đối với cơ thể, hắn lo lắng Hinh Nhi thân thể ăn không tiêu.
Nhưng cố tình , việc này chính mình lại không biết, nếu như hắn cũng có thể, tất nhiên hắn sẽ không để cho Đông Phương Ngữ Hinh vất vả .
Trong lòng có chút lo lắng, chỉ hy vọng nhanh chóng xong việc.
“Ta. . . . . . Muốn đi thành Ý Cư, ta muốn bán đấu giá đồ vật. . . . . .”
Trong phòng truyền đến giọng nói , là cái nam nhân kia .
“Ừ, ngươi đi bán đấu giá đồ. . . . . Cái gì vậy chứ?”
Đông Phương Ngữ Hinh dịu dàng hỏi, người nọ lập tức nói:
“Ma hạch, ma hạch thập giai, bảo bối cao nhất . . . . . .”
Ma hạch thập giai. . . . . .
Đây là lần đầu tiên người này nhắc tới thứ này, việc này nói rõ , hắn thật sự có cái thứ đồ kia .
“À, ngươi có ma hạch thập giai, vậy. . . . . . Ma hạch đâu?”
“Bị đoạt đi rồi, một người, nam nhân áo trắng , đoạt đi rồi. . . . . .”
Nam nhân áo trắng . . . . . .
Đông Phương Ngữ Hinh suy nghĩ một chút những người đã nhận thức , dường như không lợi hại như vậy .
Hơn nữa, nam nhân áo trắng này nhiều lắm, ai mà biết sẽ là ai nha?
“Người kia, rất lợi hại?”
“Hắn. . . . . . Hắn không phải người, hắn có một cái đuôi rất lớn rất lớn , móng vuốt cũng rất lớn, hắn một cúa quật đuôi sẽ đánh ta ngất xỉu , ta nhìn thấy hai cái răng trắng rất lớn . . . . .”
Cái đuôi rất lớn ? Móng vuốt. . . . . . Răng trắng . . . . . .
Việc này. . . . . .
Đông Phương Ngữ Hinh trầm tư, người ở bên ngoài cũng trầm tư.
“Ngươi nói hắn không phải người? Vậy hắn hiện tại ở đâu. . . . . .”
“Ta không biết, ta khi...tỉnh lại, ma hạch đã không thấy tăm hơi, ta liền liều mạng chạy, liều mạng . . . . . . A, quái thú. . . . . . Quái thú. . . . . .”
Người nọ dường như thanh tỉnh lại, hắn lại nhìn thấy quái thú kia, cảm xúc kích động lên ——
“Hinh Nhi. . . . . .”
Uất Trì Tà Dịch vừa nghe không ổn, vội vàng xông tới, đã thấy hai mắt của người kia đỏ bừng, thân mình cũng biến thành màu đỏ đáng sợ , một bàn tay đánh về phía Đông Phương Ngữ Hinh .
Bàn tay. . . . . .
Tuy rằng lúc này hắn đã bị trọng thương, nhưng bàn tay này , suy nghĩ có chút kì lạ , nếu như hạ xuống, vậy cũng có thể. . . . . .
Đông Phương Ngữ Hinh vừa định tránh ra, Tà Dịch một phát bắt được nàng liền bế lên.
Sau đó, thân mình một bên, một cái tát kia lại rơi thẳng xuống lưng Uất Trì Tà Dịch .
Chuyện này nếu là lúc bình thường , Tà Dịch ôm Đông Phương Ngữ Hinh có thể nhảy ra.
Hoàn toàn không có khả năng bị đánh trúng, càng không thể có khả năng bị thương.
Nhưng lúc này, hắn một lòng nghĩ an toàn của Đông Phương Ngữ Hinh . Thấy Đông Phương Ngữ Hinh gặp nguy hiểm, trực giác của hắn chính là dùng thân thể của chính mình đi chắn.
Mà bàn tay màu đỏ kia, bây giờ hoàn toàn vượt qua võ công cực hạn của người nọ .
“Phụt” một tiếng. . . . . .
Một luồng khí đen bay tới, thân thể người nọ bay lên, xuyên thẳng qua vách tường thật dày, bay ra ngoài.
Là U Minh Vương. . . . . .
U Minh Vương ra tay .
Không ai nhìn thấy người kia thế nào , Đông Phương Ngữ Hinh dựa ở trong lòng của Uất Trì Tà Dịch , vội vàng muốn giãy ra:
“Tà Dịch. . . . . .”
Chỉ là, Uất Trì Tà Dịch ôm nàng rất chặt, nàng lại không giãy nổi.
“Tà Dịch, Tà Dịch, chàng. . . . . . Chàng không sao chứ?”