Bé vẫn cảm thấy kỳ quái, cha ở nơi nào chứ?
Bé không đành lòng từ bỏ như thế, hơn nữa ra ngoài lâu như vậy, đi lâu như vậy, bé đã hoàn toàn không biết đường trở về rồi.
Bây giờ nhìn mọi thứ gần giống nhau, bé đã sớm đã quên lúc đầu ở chỗ nào rồi.
Chỉ có điều. . .
“A, hắn ở nơi nào chứ? ?”
Tiểu Hoan Hoan lẩm bẩm, tiểu Nhạc Nhạc nghĩ ra được, nhưng tiểu Hoan Hoan không cho:
“Tuyệt giao?”
Hai chữ này vừa ra, tiểu Nhạc Nhạc quả nhiên an tĩnh.
“Haizz, cha. . . Hoan Hoan nhớ ngươi. . .”
Tiểu Hoan Hoan bỗng nhiên nói , cái này Long vương nghe được, mới bừng tỉnh đại ngộ:
“Tiểu nha đầu này muốn tìm Uất Trì Tà Dịch a. . .”
Chết tiệt, tại sao hắn lại quên tầng này?
Uất Trì Tà Dịch có thể có cảm giác vói Đông Phương Ngữ Hinh, vậy đối với nha đầu này thì sao?
Long vương có phần hoài nghi, nhưng. . .
Tiểu nha đầu vậy mà muốn tìm người, hắn ngược lại có thể giúp bé một chút.
Long vương bỗng nhiên lắc mình đi, hắn muốn đi sắp xếp một chút.
Cuối cùng nhìn Uất Trì Tà Dịch bị khống chế đến mức độ nào, cũng thử một chút con tiểu hồ ly kia rốt cuộc có ở đây hay không.
Hắn cảm thấy là ở, nhưng không có chứng cứ, càng bắt không được nó.
Mong rằng, con tiểu hồ ly kia có thể hiện thân, chỉ cần nó dám ra đây, hắn sẽ để cho nó. . .
Hừ. . .
Có đến mà không có về, chết không có chỗ chôn.
Lão hồ ly, ngươi dám đuổi giết ta, ta để Hồ vương của ngươi . . .
Long vương hung hăng nghĩ, hắn nhất định có thể bắt được con tiểu hồ ly kia.
Mà tiểu Hoan Hoan, rõ ràng không biết Long vương đã biết bé đang tìm ai.
Bé tiếp tục tìm người khắp nơi không mục đích, đi hơn nửa ngày, rốt cục thấy được một cái bóng người màu đen. . .
Đúng. . .
Mặc dù chỉ là một cái bóng lưng, nhưng tiểu Hoan Hoan biết đây chính là Uất Trì Tà Dịch.
Bé không trực tiếp gọi hắn, bé không dám quá mạo hiểm.
Mà nhìn hắn từ xa , cha thật là đẹp trai nha, cho dù là không nhìn thấy mặt, cái bóng lưng kia cũng làm cho bé cảm thấy vô cùng đẹp trai.
Tiểu Hoan Hoan đắc ý nghĩ, bên người Uất Trì Tà Dịch có mười mấy hộ vệ, bọn họ cùng nhau đi về phía trước, không biết muốn làm cái gì?
Tiểu Hoan Hoan theo bọn họ từ xa, muốn giấu diếm được tầm mắt của bọn họ, chuyện này rất khó khăn.
Rốt cục, bọn họ ngừng lại, đến một chỗ đứng vững ——
Tiểu Hoan Hoan cách hơi xa, dường như đó là một cái ao. . .
Bọn họ đứng ở bên cạnh, nhìn phía dưới, phía dưới không biết có cái gì vậy.
Bỗng nhiên, nghe được có tiếng người rên rỉ. . .
Trong lòng Tiểu Hoan Hoan căng thẳng , bé biết đó không phải là cha, ngược lại như là một nữ nhân.
Nhưng vào lúc này, đám bốn năm người vây quanh Long vương đã đi tới.
Bên người của hắn, Bạch Sử đi theo.
Còn lại, đều là hắc y nhân.
Bọn họ đến bên người cha , Uất Trì Tà Dịch lui ra phía sau một bước, cùng với Bạch Sử một trái một phải đứng ở phía sau Long vương .
“Ha ha, bọn họ đều là của các ngươi. Các ngươi đều được phép nhớ dùng từ từ . . .”
Long vương cười ha ha , lúc này tiểu Hoan Hoan lại càng cảm thấy kỳ quái ——
Hưởng dụng cái gì ? Hưởng dụng vật gì vậy a?
Cảm giác, tại sao cứ quái dị như thế?
Mà cũng vào lúc này, Uất Trì Tà Dịch và Bạch Sử đều đang cúi đầu, cung kính nói:
“Cảm tạ vương. . .”
Sau đó, Long vương nhẹ nhàng mà lui về phía sau một bước, Uất Trì Tà Dịch và Bạch Sử thì lại đồng thời ra tay. .
Hai tay của bọn họ bỗng nhiên hướng về phía cái ao kia hút một cái ——