Ngược lại Đậu Yên Nhi, khó hiểu cau mày, thử dò xét nói :
“Nữ nhân kia, dường như ta nhìn hơi quen mắt, hình như là Đông Phương Ngữ Hinh. . . Nhưng không đúng, khí chất không đúng. . .”
Lớn lên có phần tương tự, nhưng nàng dám khẳng định đây tuyệt đối không phải là Đông Phương Ngữ Hinh.
Có người, chỉ nhìn khí chất, cũng biết thật giả.
Nghe người nữ nhân này nói khẳng định như thế , Long vương nhìn nhiều hơn một chút.
“Ngươi nói không sai, nữ nhân kia chẳng qua là lớn lên có phần tương tự với Đông Phương Ngữ Hinh . .”
Long vương thừa nhận rất hào phóng .
Đậu Yên Nhi vốn cũng không ngốc, nghe thế thì cũng hơi hơi đoán được một ít:
“Long vương, ngài đây là. . .”
Người nữ nhân này tuy rằng có phần tương tự với Đông Phương Ngữ Hinh , nhưng. . .
Khí chất của Đông Phương Ngữ Hinh , nàng không mô phỏng theo được, hắn đây là muốn làm một Đông Phương Ngữ Hinh giả sau đó. . .
Nghĩ đến cái khả năng kia , Đậu Yên Nhi cảm giác chuyện này có khả năng thành công quá nhỏ.
“Ha hả, ngươi cho là bản vương sẽ làm như thế nào?”
Lần này Long vương không giải thích, Đậu Yên Nhi khó hiểu lắc đầu:
“Ta. . . Không biết, chỉ là, tuy rằng người nữ nhân này có vài phần tương tự, nhưng không đủ để đánh tráo. . .”
Long vương và Đông Phương Ngữ Hinh có cừu oán sao?
Nghĩ đến khả năng này, Đậu Yên Nhi rất kích động.
Người nàng hận nhất là chính là. . .
Đông Phương Ngữ Hinh.
Nàng là tiểu thư của Đậu gia , không dám nói tôn quý đến mức nào, thuần khiết đến mức nào, nhưng ít nhất, nàng vẫn luôn giữ mình trong sạch.
Thế nhưng, bỗng nhiên có một ngày, có một nữ nhân phá hủy tất cả của nàng .
Nàng biết Đậu gia của họ thật sự xin lỗi nàng ta.
Nhưng, sự kiện kia, nàng chưa bao giờ tham dự qua.
Đó là chủ ý của cha và các ca ca , nhưng nàng ta lại trả thù mình.
Nàng bị ca ca của mình làm bẩn, thậm chí, mang thai, sinh đứa bé.
Ha hả. . .
Thực sự là buồn cười, cuộc đời của nàng, cứ như vậy bị phá hủy, vì nữ nhân ác độc đó.
“Bản vương có nói qua muốn cho nàng đánh tráo sao?”
Long vương cười thản nhiên, lần này Đậu Yên Nhi càng không giải thích được ——
Nếu như, không phải là vì đánh tráo, vì sao phải tìm một người có vài phần tương tự chứ?
“Long vương, cái này. . .”
Nàng không nghĩ ra, thực sự không biết Long vương muốn làm cái gì. ,
“Ha ha. . . Đậu Yên Nhi, ngươi làm sao có thể hiểu rõ ý tứ của Long vương chứ? Ý tứ của hắn thì ngươi tùy tùy tiện tiện là có thể hiểu được ư?”
Tề Sơ lấy lòng nói, Đậu Yên Nhi vừa nghe cũng đúng, lúc này bọn họ cần hạ thấp tư thế——
Tề Sơ nói, không khác nào cực kỳ đúng khẩu vị của Long vương , trên mặt của hắn cười càng xán lạn, cũng kinh khủng hơn:
“Thật ra thì, thật hay giả cũng không có gì, chỉ cần có một người tin tưởng đây là thật là được rồi. . .”
Hai người đều là sửng sốt, không rõ Long vương nói tới ai.
“Bản vương nói là, Uất Trì Tà Dịch. . .”
Tên này vừa ra, hai người bọn họ thậm chí đều cho rằng đây chẳng qua là. . .
Một chuyện cười.
Để cho Uất Trì Tà Dịch tin tưởng Đông Phương Ngữ Hinh là thật?
Chính là người trước mắt này?
Ha ha, thực sự là buồn cười.
Nếu muốn lừa gạt Uất Trì Tà Dịch, trừ khi. . .
Là mọi người người đều tin tưởng đó là Đông Phương Ngữ Hinh thật .
Chẳng qua là đến trình độ đủ để đánh tráo , Uất Trì Tà Dịch cũng chưa chắc sẽ tin tưởng.
Dù sao, người quen thuộc nhất với Đông Phương Ngữ Hinh , một là tiểu Hoan Hoan, một chính là Uất Trì Tà Dịch rồi.
Nhưng hai người chưa từng phản bác, bởi vì đương nhiên Long vương có đạo lý của hắn.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Ngược lại Đậu Yên Nhi, khó hiểu cau mày, thử dò xét nói :
“Nữ nhân kia, dường như ta nhìn hơi quen mắt, hình như là Đông Phương Ngữ Hinh. . . Nhưng không đúng, khí chất không đúng. . .”
Lớn lên có phần tương tự, nhưng nàng dám khẳng định đây tuyệt đối không phải là Đông Phương Ngữ Hinh.
Có người, chỉ nhìn khí chất, cũng biết thật giả.
Nghe người nữ nhân này nói khẳng định như thế , Long vương nhìn nhiều hơn một chút.
“Ngươi nói không sai, nữ nhân kia chẳng qua là lớn lên có phần tương tự với Đông Phương Ngữ Hinh . .”
Long vương thừa nhận rất hào phóng .
Đậu Yên Nhi vốn cũng không ngốc, nghe thế thì cũng hơi hơi đoán được một ít:
“Long vương, ngài đây là. . .”
Người nữ nhân này tuy rằng có phần tương tự với Đông Phương Ngữ Hinh , nhưng. . .
Khí chất của Đông Phương Ngữ Hinh , nàng không mô phỏng theo được, hắn đây là muốn làm một Đông Phương Ngữ Hinh giả sau đó. . .
Nghĩ đến cái khả năng kia , Đậu Yên Nhi cảm giác chuyện này có khả năng thành công quá nhỏ.
“Ha hả, ngươi cho là bản vương sẽ làm như thế nào?”
Lần này Long vương không giải thích, Đậu Yên Nhi khó hiểu lắc đầu:
“Ta. . . Không biết, chỉ là, tuy rằng người nữ nhân này có vài phần tương tự, nhưng không đủ để đánh tráo. . .”
Long vương và Đông Phương Ngữ Hinh có cừu oán sao?
Nghĩ đến khả năng này, Đậu Yên Nhi rất kích động.
Người nàng hận nhất là chính là. . .
Đông Phương Ngữ Hinh.
Nàng là tiểu thư của Đậu gia , không dám nói tôn quý đến mức nào, thuần khiết đến mức nào, nhưng ít nhất, nàng vẫn luôn giữ mình trong sạch.
Thế nhưng, bỗng nhiên có một ngày, có một nữ nhân phá hủy tất cả của nàng .
Nàng biết Đậu gia của họ thật sự xin lỗi nàng ta.
Nhưng, sự kiện kia, nàng chưa bao giờ tham dự qua.
Đó là chủ ý của cha và các ca ca , nhưng nàng ta lại trả thù mình.
Nàng bị ca ca của mình làm bẩn, thậm chí, mang thai, sinh đứa bé.
Ha hả. . .
Thực sự là buồn cười, cuộc đời của nàng, cứ như vậy bị phá hủy, vì nữ nhân ác độc đó.
“Bản vương có nói qua muốn cho nàng đánh tráo sao?”
Long vương cười thản nhiên, lần này Đậu Yên Nhi càng không giải thích được ——
Nếu như, không phải là vì đánh tráo, vì sao phải tìm một người có vài phần tương tự chứ?
“Long vương, cái này. . .”
Nàng không nghĩ ra, thực sự không biết Long vương muốn làm cái gì. ,
“Ha ha. . . Đậu Yên Nhi, ngươi làm sao có thể hiểu rõ ý tứ của Long vương chứ? Ý tứ của hắn thì ngươi tùy tùy tiện tiện là có thể hiểu được ư?”
Tề Sơ lấy lòng nói, Đậu Yên Nhi vừa nghe cũng đúng, lúc này bọn họ cần hạ thấp tư thế——
Tề Sơ nói, không khác nào cực kỳ đúng khẩu vị của Long vương , trên mặt của hắn cười càng xán lạn, cũng kinh khủng hơn:
“Thật ra thì, thật hay giả cũng không có gì, chỉ cần có một người tin tưởng đây là thật là được rồi. . .”
Hai người đều là sửng sốt, không rõ Long vương nói tới ai.
“Bản vương nói là, Uất Trì Tà Dịch. . .”
Tên này vừa ra, hai người bọn họ thậm chí đều cho rằng đây chẳng qua là. . .
Một chuyện cười.
Để cho Uất Trì Tà Dịch tin tưởng Đông Phương Ngữ Hinh là thật?
Chính là người trước mắt này?
Ha ha, thực sự là buồn cười.
Nếu muốn lừa gạt Uất Trì Tà Dịch, trừ khi. . .
Là mọi người người đều tin tưởng đó là Đông Phương Ngữ Hinh thật .
Chẳng qua là đến trình độ đủ để đánh tráo , Uất Trì Tà Dịch cũng chưa chắc sẽ tin tưởng.
Dù sao, người quen thuộc nhất với Đông Phương Ngữ Hinh , một là tiểu Hoan Hoan, một chính là Uất Trì Tà Dịch rồi.
Nhưng hai người chưa từng phản bác, bởi vì đương nhiên Long vương có đạo lý của hắn.