Long vương phát hiện đan dược kia không phải là lên cấp, biết bọn họ lừa gạt hắn, hậu quả kia. . .
Nói đến đây , ngược lại cảm tạ Long vương không biết luyện đan rồi.
Thật ra thì không chỉ là Long vương, coi như là luyện đan sư cấp bậc hơi thấp một chút, cũng chưa chắc nhận ra được.
Mà luyện đan sư cao cấp này bây giờ đều ở đan học viện , cho nên bọn họ mới có thể. . .
Ha ha, đây là Đông Phương Ngữ Hinh ngay lúc đó đã suy xét đến.
Chỉ có điều, cũng không dám bảo đảm hoàn toàn hiệu quả, ngộ nhỡ bên người Long vương có người tài, vậy coi như. . .
Cho nên, để an toàn, trong thời gian nghiên cứu độc dược , nàng phải đồng thời làm ra giải dược .
Vậy, quả là có chút khó khăn, nhưng Đông Phương Ngữ Hinh cũng không sợ.
Trước hết Đông Phương Ngữ Hinh đi nói một tiếng với mấy người sư phụ tung tích của tiểu Hoan Hoan , sau đó trở về tiếp tục chế tác độc dược.
Haizz, nếu đây là ở hiện đại thì tốt rồi.
Chuẩn bị chút độc dược tính thần kinh , hoặc là cái khác, vậy Long vương coi như là lợi hại hơn nữa, cũng đừng nghĩ trốn thoát.
Mà cổ đại này, cũng không thứ này nha.
Có phần đau đầu.
Có lẽ là bởi vì gần đây thần kinh vẫn luôn căng thẳng, cho nên. .
Đông Phương Ngữ Hinh cảm giác có phần muốn ngủ rồi, nàng bỗng nhiên nhớ lại mình đã khoảng mấy ngày không luyện tập công pháp kia.
Chẳng lẽ không có tập luyện lão hòa thượng công phu chuyện sao?
Thế nhưng, lúc này thời gian khẩn trương như thế , nàng đâu có thời gian luyện công nha ——
“Hu, hu, hu. . .”
Bên tai, bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc, Đông Phương Ngữ Hinh mơ mơ màng màng, thấy bốn bề một vùng sương trắng.
Mà ở bên cạnh nàng, một đứa bé ngồi, tiểu hài tử đang khóc .
“Cháu khóc cái gì? Cháu là con cái nhà ai?”
Đông Phương Ngữ Hinh nhìn cái búp bê không lớn kia , hình dáng cũng chỉ hai ba tuổi , vô cùng đáng yêu.
“Cháu. . . Ô. . .”
Tiểu hài tử xoa mũi, tiếp tục khóc.
Trong lòng của Đông Phương Ngữ Hinh mềm nhũn, vội vàng ngồi xuống, một phát kéo tiểu hài tử vào trong lòng, an ủi:
“Không có việc gì, không khóc, không khóc nha. . .”
Ôm ấp của nàng thật ấm áp, cũng rất thoải mái.
Tiểu hài tử dựa ở trong ngực của nàng, ngẩng đầu, mắt to chớp lại chớp, ngây thơ hỏi:
“Dì làm mẹ ruột của cháu được không ?”
Đông Phương Ngữ Hinh 囧 rồi. . . Cái này. . .
Nàng đây coi như là nhặt một đứa con trai sao?
“Cái kia. . . Mẫu thân của cháu đâu?”
Tuy rằng nàng cũng rất thích tiểu hài tử này, nhưng vô duyên vô cớ nhận bừa nhi tử cũng không tốt.
Hơn nữa, nuôi con đến lớn như vậy cũng không dễ dàng, nàng không thể lừa bán hài tử như bọn buôn người vậy .
“Cháu không biết . .”
Thấy Đông Phương Ngữ Hinh cũng không đáp ứng, tiểu hài tử búp bê lần thứ hai khóc lên:
“Hu hu, dì không cần cháu . . .”
Đông Phương Ngữ Hinh xấu hổ, đây không phải là chuyện nàng có muốn hay không .
“Cha của cháu đâu?”
“Không biết. . .”
“Đây là đâu vậy. . .”
“Không biết. . . Hu huuuu. .”
Tiểu hài tử tiếp tục khóc, Đông Phương Ngữ Hinh cảm giác nó khóc làm cho tim cũng khó chịu:
“Được rồi, đừng khóc, cháu không tìm được người thân của cháu , ta cần cháu có thể chứ?”
Tiểu hài tử vừa nghe lời này, bật người ngừng nước mắt, không thể tin được nhìn Đông Phương Ngữ Hinh:
“Dì nguyện ý làm mẹ ruột của cháu rồi?”
Đông Phương Ngữ Hinh gật đầu, haizz, đầu năm nay, tùy tùy tiện tiện là có thể nhặt được nhi tử rồi.
Có phải là vận may của nàng cũng thật sự quá tốt hay không ? Vậy mà gặp phải hài tử chủ động nhận thức nương?
“Mẫu thân. . .”