Bạch Sử muốn nói cho Long vương đã mang người tới, nhưng chưa kịp bẩm báo, Long vương lại phân phó nói:
“Địa lao còn bao nhiêu người?”
“Còn hơn hai ngàn người. . .”
“Bắt nữa. . . Chuẩn bị cho bản vương một vạn người. . .”
Một vạn người? Bạch Sử sửng sốt, đương nhiên hắn biết Long vương dùng những người này làm cái gì?
Công pháp bây giờ bọn họ tu luyện cũng giống với Long vương .
Nhưng hắn một lần nhiều nhất dùng hai người, nhưng Long vương. . .
Những người này, phải luyện công bao lâu?
“Hử?”
Thấy Bạch Sử chưa đi ra ngoài, Long vương không vui nhíu mày, Bạch Sử sợ đến mức vội vàng lui ra.
Lúc này, Bạch Sử đi ra, trong phòng đều là bóng người màu đen.
Long vương chậm rãi thở hắt ra, ánh mắt lợi hại bỗng nhiên sinh ra một phần lãnh ý.
Sau đó, hắn giơ tay lên, hướng về phía đám người chính là hút một cái. . .
“A a a. . .”
“A a a. . .”
Tất cả mọi người đau khóc lên, đỉnh đầu của mỗi người, đều có thêm một cột máu lớn bằng một đầu ngón tay , một bên là Long vương, một bên là. . .
Mọi người giãy giụa, lăn lộn, nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay chết chóc kia . . . ——
“Đừng nhìn. . .”
Thấy tình huống bên trong giống như địa ngục , Uất Trì Tà Dịch bịt mắt của tiểu Hoan Hoan .
Hắn thấy tiểu Hoan Hoan đang len lén nhìn cái gì đó, mới quá tò mò , kết quả thấy. . .
Long vương này, thực sự là đủ biến thái.
Mà tình cảnh như vậy , cũng không thích hợp tiểu hài tử nhìn a.
Uất Trì Tà Dịch ôm tiểu Hoan Hoan đi, đi ra rất xa, mới đặt bé xuống .
Khó được, tiểu nha đầu cũng không giãy dụa.
Sắc mặt bé rất trầm tĩnh, một loại trầm tĩnh rất không thích hợp với tuổi của bé.
“Tiểu nha đầu?”
Ở trong ấn tượng của Tà Dịch , lúc cái tiểu nha đầu này thấy mình , đều là ríu rít thì thấm.
Nhưng hôm nay. . .
Chuyện này khiến trong lòng hắn càng bất an, tình huống như vậy để cho bé nhìn thấy, về sau sẽ ảnh hưởng đến bé không nhỉ.
Ngộ nhỡ lai có theo thói quen sợ hãi hoặc là cuộc sống có ám ảnh, vậy cũng sẽ không tốt. . .
Tà Dịch rất lo lắng, nhưng lo lắng xong hắn lại đang nghĩ, hắn đây là thế nào? ?
Không phải là một tiểu nha đầu sao? Cái tiểu nha đầu này nói là nữ nhi của hắn, có phải là thật không?
Hắn thế nào sẽ không ấn tượng?
Với hắn cũng không có quan hệ gì, hắn quan tâm vớ vẩn cái gì a?
Thực sự là đủ kỳ lạ.
Chỉ có điều, cứ nhìn đến tiểu nha đầu như vậy, trong lòng của hắn đúng là yêu thương.
“Cha, người luyện cũng là loại công pháp này sao? ? ?”
Tiểu Hoan Hoan ngẩng đầu, vẻ mặt thành thật hỏi.
Tuy rằng bé không biết đó là công pháp gì, nhưng bé nhớ kỹ Tà Dịch luyện qua.
Lúc đó, bé cũng nhìn thấy.
“Ta. . . Tiểu nha đầu, đây là chuyện của người lớn. . .”
Đối diện cặp mắt ngây thơ kia , Uất Trì Tà Dịch không đành lòng thừa nhận, càng không đành lòng lừa dối bé.
Trên thực tế, hắn đúng là thật sự luyện tập công pháp kia . . .
Chỉ có điều, người hắn dùng để luyện công , đều là sắp chết và đáng chết, hắn cũng không cảm thấy sai.
“Dùng mạng của người khác đến tăng công lực của mình. . . Cha, chẳng lẽ người thật sự nhẫn tâm sao?”
Trong trí nhớ, tuy rằng cha vô tình, nhưng tuyệt đối sẽ không tàn nhẫn như thế .
Tuy rằng biết chuyện bây giờ Uất Trì Tà Dịch trúng độc, nhưng vẫn như cũ không muốn thấy hắn tiếp tục như vậy nữa.
“Tiểu Hoan Hoan, ngươi. . .”
Tà Dịch không muốn quá vấn đề này, cũng không muốn tưởng.
“Máu của bọn họ, uống ngon không?”
Long vương, Long vương là cái thứ gì ?