Nữ vương không phải là đến U Minh vương đó sao?
Bà đi qua thế nào? Không biết có khôi phục ký ức chưa?
Rất nhiều vấn đề, Đông Phương Ngữ Hinh muốn hỏi, nhưng nàng sẽ không hỏi, nếu như Nữ vương muốn nói, đương nhiên sẽ tự nói với mình, nếu như bà không muốn nói, vì sao nàng lại để cho bà thương tâm chứ?
“Ừ, Hinh nhi, con không thể quá xúc động a. . .”
Đông Phương Ngữ Hinh gật đầu, từ khi Nữ vương trở lại, là nàng quá kích động, nàng không nên. . .
Trở lại trong phòng, Liệt lão cũng không ở lâu, vội vã đi.
“Hinh nhi, gần đây con không sao chứ?”
Nhìn Đông Phương Ngữ Hinh lại gầy đi không ít, gần đây tất nhiên là bề bộn nhiều việc.
“Con còn tốt. . .”
Đông Phương Ngữ Hinh thật ra càng không yên tâm Nữ vương, nhưng nhìn thần sắc của bà, dường như không có gì không đúng.
Có lẽ, cảm giác của nàng là sai lầm, Nữ vương và U Minh giới, không có quan hệ gì mới đúng. . .
“Ta hỏi qua U Minh vương, hắn nói vốn khi điểm huyệt bọn họ , vẫn chưa từng nảy sinh tình huống như con vậy. . .”
Nữ vương biết Đông Phương Ngữ Hinh lại nghiêm trọng, bà càng thêm lo lắng.
“Ha ha, có thể là tình huống của con đặc thù đi. . .”
Đông Phương Ngữ Hinh cười khổ, nàng cũng không biết đã sai ở chỗ nào, dường như. . .
Có chỗ nào không đúng, nhưng nàng không cảm giác được.
“Hinh nhi, sao con lại muốn đi tìm Long vương cứu người?”
Trong trí nhớ, Đông Phương Ngữ Hinh cũng vẫn luôn chưa từng xúc động như thế .
Đông Phương Ngữ Hinh nói chuyện nằm mơ cho Nữ vương, Nữ vương nghe xong trầm tư một hồi:
“Liệt lão nói rất đúng, trước khi đan dược bát giai thành công , thì bọn họ đều an toàn. . .”
Đông Phương Ngữ Hinh cũng biết đạo lý này, cũng có thể, khi người khác gặp phải tình huống như vậy , nàng cũng sẽ an ủi họ như vậy .
Đúng lúc này, liên lụy đến mình, vẫn khó có thể bình tĩnh lại.
“Con nha, an tâm làm độc dược đi, để cho Tiểu Hỏa Cầu đi qua nhìn một chút. . .”
Được rồi, sao nàng lại quên Tiểu Hỏa Cầu?
Nàng cũng có thể thần không biết quỷ không hay đi qua.
Đông Phương Ngữ Hinh cười hì hì:
“Được, để Tiểu Hỏa Cầu đi thôi. . .” ——
“Cha. . .”
Tiểu Hoan Hoan bị người kéo ra ngoài, nhưng nghĩ tới dáng vẻ của cha , trong lòng của bé lại vô cùng bất an.
Cha dường như không đúng a.
Mà Long vương, cũng không định quan tâm cha đâu?
“Đi. . .”
Long vương cũng không để cho tiểu Hoan Hoan ở lại, đã kéo bé đi.
“Không, ta không cần. . .”
Tiểu Hoan Hoan giùng giằng, lúc này cha cần bé, làm sao bé có thể ích kỷ rời đi chứ?
“Hừ, muốn ở lại, có thể, nói tung tích của tiểu hồ ly cho ta biết. . .”
Long vương hung tợn nói, tiểu Hoan Hoan cắn răng một cái, bé mới sẽ không ngốc như thế đâu?
Bộ dáng quật cường như vậy, làm cho người ta nhìn thực sự là yêu thương.
Nhưng Long vương là một người vô tình, hắn mới mặc kệ chết sống của tiểu Hoan Hoan ?
“Long vương. . .”
Bạch Sử nhìn tiểu Hoan Hoan rất đáng thương , hắn vội hỏi.
“Muốn nói giúp cho bé?”
Long vương hung tợn nhìn về phía Bạch Sử, Bạch Sử vội vàng lắc đầu, cười lấy lòng nói:
“Long vương, thuộc hạ không phải là ý tứ này. . . Thuộc hạ chỉ là cảm giác, bây giờ Hắc Sử khẳng định vô cùng khó chịu, nhiều độc khí ở trên người như vậy , đoán chừng đã sớm không nhận ra ai, nếu để cho con bé đi vào. . .”
Không nhận ra ai. . .
Đó chính là mất đi nhân tính.
Lúc này nếu để cho tiểu Hoan Hoan đi vào, hậu quả kia. . .
Long vương nghe xong trong lòng vui vẻ. . .