“Hâm Nhi, mình biết như vậy cậu rất thống khổ, nhưng......
Cậu là của chị em của mình, xem cậu như đã chết như vậy, mình càng khó chịu, để cậu chết, mình không làm được......”
Thế nhưng nước mắt lại rơi xuống, Vu Thiển Thiển cô khi nào thì đã khóc?
Thế nhưng chỉ ở trước mặt Hâm, cô lại sẽ thỉnh thoảng rơi lệ.
“Có phải mình đã quá ích kỷ không? Có lẽ, Phong Tử bọn họ nói rất đúng, mình không nên đối với bạn như vậy...... Hâm Nhi, nếu như, tháng này cậu còn không tỉnh lại, mìnhđây liền.... ....”
Tuy rằng tỉnh tình Vu Thiển Thiển không tốt, tuy rằng rất cố chấp, nhưng cô cũng có nghe được ý kiến của mọi người.
Bình tĩnh mà xem xét, nếu như đổi lại là chính mình, có lẽ hận không thể liền cứ chết như vậy đâu?
“Mình không nên ích kỷ như vậy, Hâm Nhi, tỉnh lại đi, bọn mình là chị em tốt a......”
Ai nói sát thủ vô tình? Kỳ thật, cảm tình của bọn họ, càng thêm tinh tế.
Lời nói thâm tình, khiến cho người đang nằm kia ba năm, ngón tay hơi hơi động đậy.
Động tác kia, rất nhẹ, thậm chí đều không cảm giác.
Thế nhưng Vu Thiển Thiển là loại người nào?
Cô không thể tin được ngẩng đầu:“Hâm Nhi?”
Quả nhiên, nhìn đến trên mặt người kia, thế nhưng có nước mắt rơi xuống......
Nước mắt óng ánh trong suốt a.
“Cậu...... Cuối cùng cậu cũng tỉnh...... Bác sĩ, bác sĩ......”--
Đây là chỗ nào?
Bốn phía là một mảnh mù sương, chóp mũi thậm chí ngửi được một cỗ nồng đậm ......
Mùi của nước sát trùng......
Nước sát trùng......
Đáy lòng Đông Phương Ngữ Hinh chấn động, đây......
Nước sát trùng, ở thời không cổ đại này cũng không có.
Đã thật lâu cô không ngửi được mùi hương này, nhưng hôm nay mùi hương này......
Nỗ lực khịt khịt mũi, Đông Phương Ngữ Hinh có chút không thể tin được.
Cô (vẫn để cô vì cô ấy chưa tỉnh hẳn nha) mở mắt ra, thế nhưng mí mắt như có ngàn cân đè nặng.
Không biết nỗ lực bao lâu, cuối cùng có thể nhìn đến một chút ánh sáng.
Chính là, ánh sáng quá mức chói mắt, cô nhanh chóng nhắm mắt lại, không dám mở.
“Hâm Nhi, Hâm Nhi...... Cậu tỉnh, cuối cùng cậu cũng tỉnh......”
Bên tai truyền đến một giọng nói vô cùng huyên náo.
Giọng nói kia, xa lạ như thế, lại......
Quen thuộc như vậy......
Trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh nói không trấn kinh là giả, vì vậy giọng nói là......
Vu Thiển Thiển, bạn tốt nhất của cô.
Cho dù cô đã chết cũng sẽ không quên mất.
Nhưng......
Đó là bạn bè ở hiện đại của cô, là......
Không, sẽ không, làm sao cô có thể đi đến hiện đại đâu?
Đông Phương Ngữ Hinh không dám trợn mắt, cô nỗ lực nhắm mắt lại, đây là đang nằm mơ, nhất định là đang nằm mơ.
Thời gian gần đây, cô nằm mơ rất nhiều.
Nếu nói theo cách hiện đại là thần kinh suy nhược, mà dùng lời nói cổ đại nói, chính là linh hồn quá yếu.
Như lão hòa thượng kia nói, cô chính là thích nằm mơ mà thôi.
Đây không phải sự thật, cô không tin.
Đông Phương Ngữ Hinh không ngừng nói với chính mình, nhưng bên tai vẫn như cũ có thể nghe được tiếng la của Vu Thiển Thiển.
“Cô đừng có gấp, bọn mình sẽ nghĩ biện pháp ... ........”
Bác sĩ an ủi người phụ nữ điwwn cuồng kia, Vu Thiển Thiển sốt ruột cùng đợi, bỗng nhiên cô nghĩ đến cái gì, vội vàng đi ra ngoài, đến hành lang!
Lấy di động ra, mở vài cái điện thoại quen thuộc:
“Ai, Phong Tử, Vu Hâm tỉnh lại, nhanhc hóng tới đây...... Cái gì, anh đang vội, em mặc kệ anh đang bận việc trên người ai, cũng nhanh chóng cút tới đây xho em......”