Đích Nữ Khó Gả

Chương 109

Thương đội đến gần Tây Tiệp cốc, Bạch Cảnh Minh ra hiệu mọi người đóng quân dựng trại tại chỗ, Sở Diệc Dao vén rèm, đập vào tầm mắt chính đường vào Tây Tiệp cốc, hai dãy núi cao ngất hai bên, ở giữa là một lối đi nhỏ hẹp dài.

Hình dáng sơn cốc là do năm tháng hình thành lên, nhiều năm qua không nghe nói xảy ra chuyện gì, cho nên khi Bạch Cảnh Minh nói lý do thời tiết nhiều mưa muốn đi vòng đường khác, phần lớn mọi người đều khó tin.

Dù sao, kéo dài vài ngày đường đồng nghĩ với việc đến chậm hơn thương đội của thành khác, có nhiều thứ là đồ tiến cung không có đáng ngại, quan trọng là trễ hẹn các mối làm ăn buôn bán với người ở đó, nhất định có ảnh hưởng.

Trích nguyên lời Bạch Cảnh Minh là: "Không sợ chết cứ việc tách lẻ thương đội, trực tiếp đi qua cốc tới Lạc Dương trước.

Nhưng không có ai làm như vậy, một mình đi Lạc Dương nguy hiểm còn lớn hơn, lại nói chuyện này liên quan đến tính mạng, ai ngu mà đâm đầu vào, vạn nhất thực sụp làm sao bây giờ.

Sở Diệc Dao cảm thấy khó hiểu, nếu đã không có ý định đi qua Tây Tiệp cốc, vì sao Bạch Cảnh Minh còn phải dừng lại ở chỗ này.

Thương đội Kim Lăng đóng quân ở vị trí vừa vặn có thể nhìn ngắm toàn bộ Tây Tiệp cốc, đến giữa trưa, Bạch Cảnh Minh không còn giải thích gì cho mọi người đóng quân ăn cơm, chính mình thì đi tìm Thẩm Thế Hiên.

Thẩm Thế Hiên đi theo hắn leo lên một sườn núi có tầm nhìn tốt, cách thương đội Kim Lăng khá xa có một đội nhanh chóng đi tới bên này, Tây Tiệp cốc là dạng đường ống, mỗi ngày xe ngựa đi qua nơi này không ít, Bạch Cảnh Minh là đang đợi, đợi người khác đi qua, hoặc là nói hắn đang chờ chứng thực Tây Tiệp cốc sập xuống.

Hắn có suy nghĩ của hắn, cả trăm người thương đội coi hắn còn trẻ chưa chắc chịu phục, biện pháp duy nhất chính là để cho bọn họ nhìn thấy núi sập, đối với hắn, đối Bạch gia mới có thể càng thêm kính trọng.

Đoàn người kia ước chừng bốn mươi năm mươi người, chở không ít hàng, nhìn cờ đội giống như là thương nhân chuyên chạy, không thấy xe nữ quyến.

Đoàn người không hề dừng lại trực tiếp vượt qua nơi thương đội Kim Lăng đang đóng quân, Thẩm Thế Hiên đứng trên sườn núi hoàn toàn có thể cảm nhận được chấn động khi xe ngựa chạy qua.

Động tĩnh lớn như vậy, so với đi chậm qua sơn cốc càng dễ dàng gặp chuyện không may hơn.

Cả thương đội đều ngẩng đầu lên không chớp mắt nhìn bọn họ trực tiếp xông tới vào cửa Tây Tiệp cốc.

Đội nhân mã rất nhanh chạy vào trong sơn cốc, thương đội có người thổn thức một tiếng, chỉ trong tích tắc, cái đuôi đoàn người mới vừa tiến vào sơn cốc, đất đá trên vách núi Tây Tiệp cốc như được cởi trói liền rơi rơi xuống.

Điên cuồng lấp kín lối đi sơn cốc.

Đất đá ầm ầm lăn xuống lấn át tiếng kêu của đoàn người, nữ quyến trong thương đội nhìn đều thét lên, ngay cả Sở Diệc Dao đều cảm thấy trong lòng nghẹn lại.

Mặt đất dưới chân bọn họ cũng chấn động, động tĩnh kéo dài thật lâu, Sở Diệc Dao nhìn đỉnh núi đã sập hơn phân nửa, đường đi hẹp dài bị ngăn chặn.

Bạch Cảnh Minh rất nhanh từ trên sườn núi đi xuống, nghiêm mặt nói với mọi người, "Hiện giờ núi sập còn yếu ớt, có ai nguyện ý theo Bạch mỗ đi cứu những người kia."

Hắn vừa nói như vậy rất nhiều người lập tức đứng ra, nếu lúc ban đầu đối với hắn còn có bất mãn thì giờ phút này đã biến mất hoàn toàn, lý do Bạch Cảnh Minh quyết định dừng chân trước cửa cốc mà không đi đường vòng qua luôn chính là để cứu người này khi xảy ra chuyện, bởi lẽ nếu không có họ người bị chôn ở phía dưới sẽ là chính mình.

Dù vẫn còn giận dỗi, Sở Diệc Dao vẫn ân cần dặn dò Thẩm Thế Hiên cẩn thận là trên hết, mấy chục người dưới sự hướng dẫn của Bạch Cảnh Minh đi vào cửa cốc, phần lớn đoàn người đều bị chôn ở dưới đất đá.

Người có thể cứu thật ít, những người đi ở phía trước đều bị đất đá dầy như sơn chôn vùi, cho dù đào bới mười ngày nửa tháng người cũng đã sớm không còn thở, Bạch Cảnh Minh mang người giúp bọn họ đào ra một chút hàng hóa, đoàn người nay chỉ còn dư lại ít ỏi mời mấy người.

Cảm tạ đám người Bạch Cảnh Minh, mười mấy người này muốn lưu lại tiếp tục đào bới những người còn lại và hàng hóa, cho dù đã chết cũng phải đem thi thể mang về cho người thân của họ.

Bạch Cảnh Minh chỉ có thể giúp đến đây, để lại chút lương khô, Thẩm Thế Hiên lại lấy ra ít bạc cho bọn họ rồi trở lại thương đội nghỉ ngơi, sau đó thương đội đi đường vòng tiếp tục tiến về Lạc Dương.

Vốn là thương đội hào hứng ngẩng cao đầu thì giờ đều bị một bầu không khí đè nặng, dù người chết không phải thân nhân của mình, nhưng tận mắt nhìn thấy một đoàn người bị chôn sống, trong lòng từng người đều không thoải mái.

Chờ bọn họ đóng quân lần nữa đã qua hai canh giờ, trời đã tối, đường vòng này đi cũng không tốt, đại đội nhân mã đặc biệt cẩn thận, bốn phía đốt đuốc sáng rọi, ngoại trừ tiếng bước chân tiếng nói chuyện, thỉnh thoảng trong rừng còn có tiếng kêu to quái dị.

Thẩm Thế Hiên đi tới chứng kiến Khổng Tước bưng khay thức ăn hầu như còn nguyên đi ra, vén rèm, Sở Diệc Dao đang ngồi dựa cạnh cửa sổ nhìn bóng tối phía xa, xuất thần suy nghĩ.

"Không có khẩu vị? Tối ngày mốt là có thể đến trấn nhỏ Tây Tiệp rồi." Thẩm Thế Hiên kéo tay của nàng qua, thật là lạnh.

"Ta không sao." Sở Diệc Dao hoàn hồn, rút tay mình về, chỉ là nàng tận mắt nhìn ngọn núi sập xuống trong lòng có chút cảm khái.

Thẩm Thế Hiên biết rõ trong lòng nàng không dễ chịu. "Kiếp trước là đại ca đi Lạc Dương, có lẽ vận khí tốt, đại cùng cùng Bạch Cảnh Minh cùng đi ở phía cuối nhìn thương đội đi vào, cho nên mới tránh được một mạng."

Theo Thẩm Thế Hiên, lần này so với kiếp trước chắc chắn nghiêm trọng hơn nhiều, thương đội đi vào đều đi chậm, cho dù tạo ra ảnh hưởng, cũng không có chấn động lớn đoàn xe lúc chiều.

Hai tay Sở Diệc Dao giấu trong ngực, ngẩng đầu nhìn hắn, "Thế Hiên, chàng chết như thế nào?"

Thẩm Thế Hiên liền giật mình, ngồi xuống bên cạnh ôm lấy nàng, lạnh nhạt nói "Bệnh chết."

Sở Diệc Dao cười khẽ một tiếng, "Vậy hẳn là chết sau ta, nếu không tin tức Thẩm nhị thiếu gia qua đời, ta cũng nên biết."

"Sống lâu hơn nàng vài năm." Đối với hắn mà nói, thà rằng không sống thêm vài năm đó.

Thật lâu, Sở Diệc Dao thở dài, "Xem ra nhân duyên miếu tính không hề sai." Lúc đó nàng không hiểu thì bây giờ nàng đã hiểu đại sư nhân duyên viết cái câu 'Cùng thời người hữu duyên' là có ý gì.

Chính là nói bọn họ là người cùng một thời đại, cùng may mắn trọng sinh, cùng tương trợ, đều là người hữu duyên của đối phương.

"Sao nàng không hỏi ta chuyện kiếp trước về Thủy Nhược Thiên?" Sở Diệc Dao hỏi hắn rất nhiều chuyện nhưng chưa từng đả động đến người thê tử kiếp trước, Sở Diệc Dao liếc hắn một cái, hừ một tiếng, "Ta không có hẹp hòi như chàng đâu!"

Đổi lấy là tiếng cười Thẩm Thế Hiên, từ trong xe ngựa truyền ra, rất vang dội.

Phía ngoài Khổng Tước Bình Nhi đều thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng là hòa hảo.

...

Ngủ lại bên ngoài hai ngày, thương đội cuối cùng cũng tới trấn nhỏ Tây Tiệp, hai ngày qua, người trong trấn nhỏ đều biết chuyện Tây Tiệp cốc sụp xuống, quan phủ đã phái người đến đó dọn sạch đường đi, phố lớn ngõ nhỏ người người đều nói đến chuyện này.

Thời điểm thương đội đến đã là chạng vạng, qua cái trấn nhỏ này là có thể tiếp tục lộ trình đã đặt tới Lạc Dương, Sở Diệc Dao gọi nước nóng tắm rửa thay y phục, màn đêm mới vừa đến, từ cửa sổ nhìn ra phố nhỏ đèn đuốc sáng trưng cách đó không xa, thoạt nhìn rất náo nhiệt.

"Có muốn ra ngoài đi dạo một chút hay không?" Âm thanh của Thẩm Thế Hiên từ phía sau lưng vang lên, cầm lấy khăn vải trong tay nàng, thay nàng thấm khô lọn tóc.

"Sáng sớm ngày mai sẽ phải xuất phát, hay là thôi đi."

Thẩm Thế Hiên để khăn xuống kéo nàng tới cửa, "Đi ra chợ cái thì có bao nhiêu mệt, trấn nhỏ Tây Tiệp này tuy không nói là địa phương lớn nhưng rất phồn vinh, vượt qua Tây Tiệp cốc mọi người đều thích dừng lại tại đây."

Thẩm Thế Hiên mang theo Sở Diệc Dao đi ra khỏi khách điếm, rất nhanh đã đến chợ, phố xá không dài, đường cũng rất hẹp, xe ngựa các loại đều không cho phép đi qua, hai bên đường rất nhiều gian hàng, có nhiều người đều chỉ đơn giản trải một tấm vải xuống mặt đất tùy ý bày các mặt hàng lên, ngược lại rất đầy đủ, đồ vật các nơi đều có, còn có các loại kỳ trang dị phục.

Đồ giá cả đều thực tiện nghi, cuối phố còn có người làm xiếc, Sở Diệc Dao nhìn con khỉ nhỏ làm các loại động tác theo chủ nhân ra hiệu hạ, đến cuối cùng hai tay nâng cái rổ nhỏ tươi cười đi đến trước mặt người vây xem xin tiền thưởng, Thẩm Thế Hiên móc từ túi ra một ít bạc vụn ném vào trong rổ, con khỉ tựa như nhận ra đồng tiền này so với những đồng còn lại trị giá nhiều hơn, lấy ra đặt lên miệng cắn cắn vài cái, tiện đà hướng về phía Sở Diệc Dao cúi mình cảm tạ.

Thẩm Thế Hiên mang theo nàng rời đi, đi vài bước nói ra. "Nó trở về chắc sẽ được ăn ngon."

Sở Diệc Dao hiểu ý của hắn, nụ cười trên mặt nhạt dần.

Chủ nhân con khỉ phải dựa vào nó làm xiếc kiếm tiền, kiếm nhiều, con khỉ liền ăn ngon, nếu ngày nào kiếm được ít, trở về khẳng định không tránh được bị phạt.

Truyện được edit và đăng duy nhất trên truyenwiki1.com cá nhân kimngan023 

Thẩm Thế Hiên nhìn thấy đáy mắt nàng thoáng hiện tia không đành lòng, tùy ý nói ra. "Nếu không mua nó nhé."

Sở Diệc Dao đứng trước một quầy hàng, lắc đầu, "Mua cái gì, cứu một con, cũng chẳng thể cứu con sau nó."

Thẩm Thế Hiên khẽ nheo mắt, đây chính là nàng a, sẽ không lạm dụng hảo tâm, cũng sẽ không chủ động tổn thương người.

Sở Diệc Dao thích thú nhìn thấy một món đồ, cầm lên nhìn một chút, hỏi cái sạp chủ, "Những thứ này đến từ Nam Cương?"

Sạp chủ thấy nàng tò mò, chỉ chỉ đống đồ đặt bên trái, "Bên này cũng đều từ Nam Cương."

"Đẹp không?"

Thẩm Thế Hiên hoàn hồn, Sở Diệc Dao đang cầm một cái tấn thoa cho hắn xem, bên trên điêu khắc một con chim Thanh Tước màu xanh ngọc, phần đáy làm bằng bạc, còn đính các hạt châu nhỏ. (((không biết đang miêu tả cái gì? Trâm? Bộ diêu cài tóc????... :)))

Nhìn đáy mắt thê tử một màn mong đợi, Thẩm Thế Hiên tâm lập tức mềm mại cười nói, "Đẹp lắm."

"Ông chủ, những thứ này ta lấy toàn bộ!" Sở Diệc Dao chỉ vào những món đồ Nam Cương kêu sạp chủ gói lại, sạp chủ vui tươi hớn hở gói kĩ những món nàng chỉ, chờ nàng trả tiền.

Sở Diệc Dao quay lại nhìn Thẩm Thế Hiên, người sau bật cười thay nàng thanh toán, mọi người chung quanh vốn lười nhác bày bán lập tức vẫy tay với Sở Diệc Dao, cố gắng giới thiệu đồ mới lạ của mình, chờ mong Sở Diệc Dao hào phóng vung tay mua hết cho mình.

Sở Diệc Dao mua cao hứng, Thẩm Thế Hiên trả vui vẻ, lần đầu tiên hắn thấy nàng có bộ dáng tiểu nữ nhi như thế, Thẩm Thế Hiên tự nhiên muốn thưởng thức nhiều một chút, nàng muốn cái gì liền mua cái đó, Sở Diệc Dao cũng không trả giá, Thẩm Thế Hiên trả dứt khoát, đi qua con đường này, trên tay hai nha hoàn đã đầy tràn.

Đồ vốn không quý, mua nhiều như vậy cũng không hết bao nhiêu bạc, cho dù biết rõ mua hớ, Sở Diệc Dao cũng không trả giá.

Những người này nếu thật sự có tiền đã sớm mở một cửa hàng thoải mái, cần gì ở chỗ này, nàng có thể cùng thương hộ khác tranh mười lượng bạc chênh lệch giá, cũng không muốn trả giá với mấy người này.

Trở về khách điếm, Sở Diệc Dao sai Khổng Tước đi cất những đồ này, Thẩm Thế Hiên rót chén nước cho nàng, "Đừng đi nghĩ những thứ kia, nghỉ ngơi sớm một chút."

Sở Diệc Dao gật gật đầu, súc miệng xong lên giường, rất nhanh ngủ thiếp đi.

Đây là giấc ngủ an ổn nhất suốt những ngày qua, khi Sở Diệc Dao tỉnh lại trời sáng rõ, Bạch Cảnh Minh cố ý lùi lại nửa canh giờ xuất phát, Thẩm Thế Hiên cũng không gọi nàng, để cho nàng ngủ thêm nửa canh giờ, đợi nàng đi xuống, tất cả mọi người đã thu thập xong đồ.

Kế tiếp hai mươi mấy ngày, vô cùng thuận lợi.

...

Trung tuần tháng sáu, thương đội đến thành Lạc Dương.

Mấy triều cố đô, thành Lạc Dương so với Kim Lăng nồng đậm một cỗ hơi thở chính trị, quán nhỏ buôn bán trong ngõ hẻm cũng có thể nói cho ngươi chuyện trong triều đình mấy ngày nay, nếu bỏ qua một thân y phục mộc mạc thay vào một thân triều phục thật đúng là có thể biến ra phong thái thư hương.

Bạch Cảnh Minh mang mọi người tới một trạch viện lớn chuyên dùng, đem tất cả hàng hóa đều đặt ở hậu viện, từng thương hộ mang theo người nhà ở một viện nhỏ, trong đại trạch viện tất cả lớn nhỏ có chừng ba mươi viện tử, dựa theo lớn nhỏ mà nộp chi phí tương ứng.

Viện tử an bài sắp xếp cho người Thẩm gia có thể ở không ít người, lần này Thẩm gia tới cũng nhiều, giường đệm trong phòng đều đặt song song, một gian có năm sáu cái.

"Ta đi ra ngoài một chuyến, tối sẽ trở lại, nàng ở đây nghỉ ngơi một hồi, nếu muốn đi ra ngoài chờ ta trở lại cùng nàng đi." Thẩm Thế Hiên lấy ra bức thư tổ phụ viết trước khi xuất phát, lại đem một cái hộp bỏ vào trong bao, cùng Bạch Cảnh Minh nói một tiếng, rời khỏi tòa nhà lớn.

Tại đầu ngõ thuê một chiếc xe, báo địa chỉ, xe ngựa rất nhanh đưa hắn đến một tiệm bán son phấn gọi là Thiên Hương lâu.

Nhìn thoáng qua tấm biển ngoài cửa, Thẩm Thế Hiên thở phào nhẹ nhõm, đi vào báo danh với chưởng quầy, chưởng quầy lập tức dẫn hắn tới lầu các phía sau hậu viện, kêu hắn lên lầu hai.

Đến lầu hai, Thẩm Thế Hiên vừa đi vào, trong phòng liền truyền đến một tiếng nũng nịu, "Ngươi đến muộn." Một thái giám môi hồng răng trắng, hai gò má phấn hồng ngồi ở đó, mặc thường phục quản sự, trong tay còn vê một cái khăn.

Đợi thấy rõ ràng người tiến vào, thái giám kia cũng chỉ kinh ngạc một chút, móng tay lập tức dùng lực chọc chọc xuống bàn, "Đợi ngươi hai ngày, còn thất thần cái gì!"

"Thực xin lỗi, công công, Tây Tiệp cốc bị sụp cho nên chỉ có đi đường vòng đã khiến công công phải chờ lâu, thật xin lỗi." Nói xong Thẩm Thế Hiên cầm một cái túi gấm đẹp mắt đặt ở trước mặt thái giám, tổ phụ đã phân phó, phải để ngân phiếu vào túi gấm, không thể trực tiếp đưa ra, những thứ khác công công lại không thích.

"Tốt lắm, nào có lỗi với không lỗi, mau lấy đồ ra đi." Vị thái giám kia cầm lấy túi gấm trong tay ước lượng, sắc mặt khá hơn một chút, lúc này Thẩm Thế Hiên mới lấy cái hộp mang đến ra.

"Đây là hiếu kính Hoàng Quý Phi nương nương, còn cái này là danh sách hoàng cống của Thẩm gia năm nay." Cho dù là thái giám thấp phẩm, đối với thương hộ như Thẩm gia mà nói thì vẫn là quan, nhất định phải phải khúm núm, Thẩm Thế Hiên khẽ cúi đầu, thái giám nhìn thoáng qua cái hộp, từ từ lật tờ danh sách trên tay.

"Mạch trà của các ngươi tạp gia cũng nếm qua, không tồi, ở trong cung cũng mới lạ, nương nương kêu ta truyền lời cho các ngươi biết, Hoàng Thượng cùng Thái Hậu nương nương đều rất thích, về phần những thứ khác, nương nương nói, dựa theo lệ cũ năm trước là được." Lễ đã nhận, cái giá cũng trả đủ, thái giám nói đến Hoàng Quý Phi phân phó, đây coi như là cho Thẩm gia thuốc an thần, chỉ cần một ngày Hoàng Quý Phi còn, cái danh hoàng thương của Thẩm gia không chạy thoát được đâu.

Cuối cùng Thẩm Thế Hiên mới xuất ra một phong thư, bên trên lại đặt một túi gấm thành khẩn nói, "Đây là thư tổ phụ trong nhà tưởng niệm viết cho Hoàng Quý Phi, thỉnh công công đích thân giao cho nương nương."

...

Sở Diệc Dao nghe Thẩm Thế Hiên kể đến hai túi gấm, không khỏi có chút líu lưỡi, "Này làm thái giám, thật đúng là kiếm đủ." Trong hai túi gấm đều đặt hai trăm lượng ngân phiếu, một chuyến đi này vào tay bốn trăm lượng, mỗi năm một chuyến hắn chẳng phải quá lời!

"Là chúng ta trễ hẹn hai ngày, cho nên ta đem một trăm lượng đổi thành hai trăm lượng, cho nhiều sẽ không sai, còn nữa người trong hoàng cung có cái gì chưa từng thấy, chỉ sợ số bạc này hắn cũng không coi là nhiều." Thẩm Thế Hiên ngược lại không cảm thấy nhiều, so sánh với Tào gia, Thẩm gia vẫn còn ít, mặc dù Tào gia không có quan hệ trực tiếp, nhưng quen biết lại không ít, trong chuyện này chi bạc đâu chỉ bốn trăm lượng, bốn ngàn lượng đều có khả năng.

Thẩm Thế Hiên thấy nàng ngốc há hốc mồm, đưa tay nhéo nhéo cái mũi của nàng, "Lạc Dương không thể so với Kim Lăng, quan viên nơi này sống dựa vào bổng lộc, cho dù bí mật có thu tiền cũng không dám cầm đến trên mặt bàn lộ liễu, nếu bị phát hiện còn bị kết tội rất lớn, cho nên bọn họ rất thiếu tiền!"

Thẩm Thế Hiên liền lấy một ví dụ là của hồi môn cho nàng, tại Lạc Dương, nữ nhi xuất giá, của hồi môn mấy ngàn lượng đã tính là rất phong phú, mà ở Kim Lăng, lúc Thủy Nhược Thiên xuất giá, của hồi môn trị giá đến mấy vạn lượng, có khi còn hơn thế.

Làm buôn bán không có quyền nhưng là có tiền, cho nên người nơi khác đều khinh thường người của thương thành Kim Lăng, nói là khắp người mùi tiền, theo Thẩm Thế Hiên chẳng qua là bọn họ đố kỵ mà thôi.

"Vậy chúng ta chuẩn bị cho Hoàng Quý Phi bao nhiêu?" Thẩm Thế Hiên nói ra một con số, Sở Diệc Dao im lặng, đúng là Hoàng Quý Phi ở trong cung tiêu hao không phải mức bình thường.

Thẩm Thế Hiên tựa như nhìn ra suy nghĩ của nàng, cùng nàng nhắc lại chuyện phát hiện gỗ trầm hương ở Đại Đồng hồi trước.

"Mấy ngày đó thân thể Hoàng Quý Phi không tốt, Thẩm gia đem hết toàn lực đi tìm thuốc, gỗ trầm chính là một nguyên liệu trong đó nhưng Lạc Dương lại không có. Dược phẩm quyết định dược tính, cho nên phải hỏi thăm nhiều nơi mới nghe được ở Đại Đồng có một lượng không nhiều."

Lúc Thẩm Thế Hiên nói khóe miệng không khỏi giương cao một tia đắc ý, đó là lần đầu tiên hắn cướp công lao của đại ca. Gỗ trầm hương vốn nên là đại ca phát hiện, mà hắn dựa vào việc này lần đầu tiên khiến cho tổ phụ chú ý tới hắn.

"Vậy mấy năm nay thân thể Hoàng Quý Phi tốt lên chưa?"

Thẩm Thế Hiên lắc đầu, "Lúc tốt lúc xấu, trong cung không thiếu dược liệu trân quý, chúng ta cũng cố gắng hết sức sưu tầm dược quý đưa vào cung." Sở Diệc Dao thấy hắn lo lắng như vậy, do dự một chút, "Mỗi lần đi Đại Đồng ta đều nhờ Trung thúc tìm, chỗ ta vẫn còn một ít trầm hương."

Thẩm Thế Hiên hai mắt tỏa sáng, ngay sau đó lại lắc đầu, thở dài nói, "Kéo được nhất thời, không kéo được cả đời."

Sau này Hoàng Quý Phi vừa đi, Thẩm gia tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng, mấy năm nay tổ phụ đã cố làm cho ảnh hưởng xuống đến thấp nhất, con đường hoàng thương này có thể đi nhưng vẫn không nên phụ thuộc.

"Vị kia" mà Thẩm gia luôn không được phép nhắc đến chính là Hoàng Quý Phi, Sở Diệc Dao rất hiếu kỳ, Hoàng Thượng chưa bao giờ đến Kim Lăng, Thẩm gia cũng không tham gia tuyển tú, không hiểu sao hai người lại quen biết nhau.

Thẩm Thế Hiên thấy nàng cơm cũng không ăn cứ quấn lấy mình hỏi chuyện liền ôm chầm lấy nàng, cười nham hiểm nói nhỏ bên tai nàng một câu, Sở Diệc Dao đỏ mặt trừng mắt, Thẩm Thế Hiên vô tội nhìn nàng, thật lâu, Sở Diệc Dao tức giận, "Chàng còn không mau nói!"

Thẩm Thế Hiên thấy nàng ngầm đồng ý, trên mặt càng vui vẻ, nắm lấy tay của nàng rồi từ từ kể cho nàng chuyện xưa về Hoàng Quý Phi.

...

Hoàng Quý Phi tên thật là Thẩm Khuynh Uyển, là đứa con gái duy nhất của Thẩm lão gia tử. Mười lăm năm trước Thẩm lão gia tử mang theo Thẩm Khuynh Uyển mười lăm tuổi đến Lạc Dương chơi, không ngờ bị Hoàng Thượng vi phục xuất tuần nhìn trúng, cũng chỉ gặp mặt một lần đó, nói là nhất kiến chung tình cũng không quá đáng, mà lúc đó Thẩm Khuynh Uyển tại Kim Lăng có chút nổi danh, không chỉ có vẻ đẹp bên ngoài, tính tình rộng rãi hào sảng, nàng luôn vui vẻ tràn đầy sức sống.

Mặc dù lúc ấy Thẩm Khuynh Uyển đã đính hôn, Hoàng Thượng vẫn muốn nàng tiến cung bầu bạn, nàng vừa nhập cung liền được phong Phi vị trong tứ phi, Thẩm lão gia tử còn không có biện pháp chứ đừng nói vị hôn phu của Thẩm Khuynh Uyển, ai dám đoạt nữ nhân cùng Hoàng Đế!

Hoàng Đế đối với người cha vợ này rất dầy đạo, nên cho đều cho, nhà mẹ đẻ một khối hưởng phúc theo nữ nhi.

Thẩm lão gia tử trở lại Kim Lăng, nói với bên ngoài là nữ nhi trên đường đi Lạc Dương bệnh tật không qua khỏi, lúc trở lại chỉ mang một hũ đựng tro cốt và bộ quần áo của Thẩm Khuynh Uyển, này là do Thẩm Khuynh Uyển khẩn cầu Thẩm lão gia tử, nàng không muốn làm cho vị hôn phu của nàng cả đời sống trong tai tiếng vị hôn thê bị người ta cướp đoạt, không muốn vì nàng mà hắn phải chịu những lời không hay cả đời, nàng cũng không muốn người Kim Lăng chỉ vào Thẩm gia nói Thẩm gia bán nữ cầu vinh.

Nhưng đột nhiên phong Phi đem đến cho Thẩm gia nguy hại nhiều hơn là vinh quang, trong cung nhiều phi tần như vậy, dựa vào cái gì một nữ nhi thương gia vừa nhập cung liền ngồi lên một ghế trong tứ phi, Hoàng Đế thật lòng, quần thần bất mãn.

Vì để tránh mang đến tai hoạ cho Thẩm gia, nửa năm sau khi vào cung, Thẩm Khuynh Uyển viết cho Thẩm lão gia tử một phong thư, tại trước mặt Thái Hậu và Hoàng Hậu uống hết chén canh tuyệt tử, cả đời vô sinh chỉ cầu an ổn.

Thái Hậu đã lớn tuổi, dù có bất mãn với Hoàng Thượng cũng hiểu rõ tính tình con trai mình, nếu quá cường ngạnh không chừng Hoàng Thượng si tình sẽ làm ra cái gì đó, cứ để cho Thẩm Khuynh Uyển không thể sinh hạ hoàng tự, một nữ nhân không có hài tử sẽ không thể nhấc lên sóng gió.

Vì vậy Thái Hậu và Hoàng Hậu cùng nhau thực hiện, chờ đến khi Hoàng Thượng đuổi tới thì đã không còn kịp rồi, bệnh của Thẩm Khuynh Uyển cũng chính là bắt đầu từ khi đó.

"Nửa năm sau kia tổ phụ nhận được tin lúc, cô cô đã trở thành Hoàng Quý Phi."

Vinh sủng suốt mười lăm năm, Thẩm Khuynh Uyển cơ hồ là thịnh sủng không suy, chỉ cần thân thể nàng không tốt, tâm tình Hoàng Thượng cũng không tốt theo, thời điểm bệnh tái diễn nghiêm trọng nhất Hoàng Thượng còn uy hiếp Thẩm Khuynh Uyển: "Nếu nàng dám chết ta liền theo đi nàng, còn làm cho Thẩm gia cả nhà lớn bé đều phải chôn cùng."

Nhìn bộ dáng Sở Diệc Dao trợn mắt há mồm, Thẩm Thế Hiên nở nụ cười, "Hoàng cung là địa phương nào chứ, ăn tươi nuốt sống. Cô cô là người tổ phụ thương yêu nhất, thường xuyên mang người ra biển làm ăn cùng, thủ đoạn của đám nữ nhân trong cung, trong mắt cô cô đều chưa là gì."

===============

Tác giả có lời muốn nói: Rống rống, như vậy đầy đặn Chương một tiết, là cửa hoa hoa đây ~

Chẳng lẽ sau khi cưới tiểu Điềm mật cuộc sống đều đem tiểu đồng bạn cho say sao

Quả nhiên là phải có phân tranh mới có bình luận, Lương Tử gạt lệ giữa

Yên lặng cho hố mới tồn cảo đi, ô ô ô ô ô ô, là cửa bọn này xấu bạc!

===============

[4523]

Bình Luận (0)
Comment