Đích Nữ Khó Gả

Chương 9

Sở Mộ Viễn miễn cưỡng liếc qua người nọ liền thở dài một hơi, hôm nay hắn mặc bộ quần áo do Sở Diệc Dao chọn lựa, màu đen làm chủ đạo bao quanh viền màu trắng, phối hợp với nhau tạo ra cảm giác trầm ổn hơn, xác thực là đem nhóm quản sự này trấn trụ không ít.

Sở Mộ Viễn nhìn bọn họ một vòng, trầm giọng nói, "Trung thúc mười mấy năm qua một lòng vì Sở gia, làm sai chỗ nào, chuyện của đại ca chỉ là ngoài ý muốn, nếu sau này còn có người lấy cớ này gây chuyện, vậy người đó có thể tự mình dọn dẹp một chút, rời khỏi Sở gia, cửa hàng chúng ta cũng không lưu người như vậy."

Mấy quản sự hai mặt nhìn nhau, tựa hồ với lời Sở Mộ Viễn nói còn chần chờ suy nghĩ, Sở Trung ban đầu chính là tổng quản sự, hôm nay chịu thiệt làm một cái quản sự bình thường, dù gì cũng là nhị thiếu gia tự mình mời về, nếu bọn họ đi theo Sở Trung vậy không thể quan hệ tốt cùng tổng quản sự hiện tại, nếu phản đối, vậy thì quan hệ cùng Sở gia càng không tốt.

"Mộ Viễn a, chuyện này có phải quá nóng vội hay không, Sở Trung huynh cũng vừa mới trở lại, lập tức muốn tiếp nhận đường phía Nam chỉ sợ sẽ không giúp được, nếu không trước hết để cho hắn nghỉ mấy ngày." Hồi lâu, Sở Hàn Lâm lên tiếng nói, cười hơ hớ đề nghị, Sở Mộ Viễn nhíu mày không nói.

Sở Hàn Lâm cười không được đáp lại dần ngưng, hắn đến Sở gia nửa năm qua không thấy đứa cháu này nhúng tay vào chuyện làm ăn lần nào, bây giờ cứng rắn như vậy, nửa điểm cũng không thương lượng qua với hắn, đơn giản chỉ là lên tiếng thông báo mà thôi.

Sở Mộ Viễn yên lặng một hồi, mở miệng nói ra. "Không cần, quá khứ Trung thúc chính là từ đường Nam tới đây, chỗ đó vàng thau lẫn lộn, quá lâu không để ý cũng không phải là biện pháp tốt, nhị thúc ngày thường bận rộn, chỉ sợ cũng không chú ý hết được."

"Cũng tốt, kia Sở Trung huynh có cái gì không hiểu cứ việc tới hỏi ta." Sở Hàn Lâm nhíu mày muốn nhìn rõ tâm tư người trước mặt, bất quá Sở Diệc Dao cũng nghĩ tới hắn sẽ nói kêu Trung thúc trước nghỉ vài ngày, không phải là quan tâm, mà là cần thời gian thu xếp một số chuyện không thể để Trung thúc phát hiện, lại nói tới, năng lực của Trung thúc so với bất kỳ ai ở đây đều giỏi hơn.

"Nếu tất cả mọi người đã không có ý kiến, cũng không cần giới thiệu, Trung thúc mọi ngươi cũng đều biết, đợi lát nữa tiểu nhị cửa hàng đường Nam bàn giao sổ sách cho Trung thúc, Trung thúc ngài buổi chiều đã có thể qua." Câu nói cuối cùng kia là Sở Mộ Viễn quay đầu nói với Sở Trung, sắc mặt hòa hoãn không ít, Sở Trung gật gật đầu, cũng không nói những lời khác.

Tổng quản sự của nhị lão gia mang đến hiện giờ cũng không nói cái gì, những quản sự nhỏ càng khó mà mở miệng, những người đã quen biết Sở Trung đi lên đối mặt nói hai câu, còn lại đều không biết nói cái gì.

Sở Diệc Dao cũng biết lòng người khó dò, thời điểm cha qua đời, những quản sự kia bởi vì đại ca trẻ tuổi đã từng làm ầm ĩ qua một hồi, nếu không phải lúc ấy đại ca thủ đoạn bén nhọn, lại có Trung thúc cùng vài quản sự trợ giúp, cũng không thể áp bọn họ xuống nhanh như vậy.

Hôm nay nàng cẩn thận suy nghĩ, đời trước từ lúc nhị thúc đến không quá mấy năm Sở gia đã bị thay máu, chẳng qua lúc đó bọn họ không ai phát hiện.

...

Trở lại Sở gia, Sở Diệc Dao trực tiếp kêu Bảo Sênh đem hai trăm lượng ngân phiếu đưa qua cho Sở Mộ Viễn, không kể đến những lời nàng đã nói trước đó, nhị ca hôm nay đã làm ảnh hưởng không nhỏ tới một số quản sự kể cả nhị thúc, Sở nhị thiếu gia không phải là người chỉ biết sống phóng túng.

"Tiểu thư, sáng sớm Sở nhị phu nhân có qua phòng thu chi, bây giờ đã đi đến chỗ thiếu phu nhân." Khổng Tước tại bên cạnh nàng nói ra, "Nói là vì chuyện bạc tháng này."

Gần đây để ý chuyện cửa hàng, ngược lại Sở Diệc Dao quên mất đám người bên Trân Bảo các, kiếp trước vì muốn nhị thúc chuyên tâm giúp đỡ Sở gia, khi đám người nhị thẩm tới nàng không chỉ an bài viện tử tốt nhất cho họ ở, không cần chính bọn họ mở miệng cũng tự sắp xếp xong xuôi bạc dùng hàng tháng, kiếp này không còn muốn lấy lòng nhị thúc, nàng không dự liệu được là nhị thẩm lại tự mình đến cửa đòi.

"Đi chuẩn bị trà mang lên tiếp khách nào." Nhị thẩm đến chỗ đại tẩu gây sự, khẳng định còn kéo đến Di Phong viện nữa, lòng người không đủ rắn nuốt voi*, những lời này dùng trên người nhị thẩm hoàn toàn chuẩn xác.

*Lòng người không đủ rắn nuốt voi: chỉ người tham lam, không biết đủ như con rắn muốn nuốt cả con voi.

Không ngoài sở liệu, chưa qua thời gian một nén nhang, Tiêu thị sắc mặt giận dỗi đi đến, lúc này không mang theo nữ nhi bên cạnh, vừa đi tới trước mặt Sở Diệc Dao liền mở miệng phê bình, "Vì sao bạc tháng này chưa đưa đến Trân Bảo các, phái nha hoàn đi lấy cũng không thể lấy được, Diệc Dao ngươi quản gia cái kiểu gì vậy!"

"Vì sao phải đưa bạc đến Trân Bảo các, nhị thẩm đang nói đùa phải không?" Sở Diệc Dao tự mình châm trà, cũng châm một ly cho Tiêu thị, Tiêu thị nhìn đứa cháu gái chỉ lớn hơn nữ nhi thứ hai của mình một tuổi luôn cảm giác không đúng.

"Chúng ta ở Sở gia chẳng lẽ không cần tiêu xài, bạc mỗi tháng này, phân cho mấy đứa Diệu Phỉ giống của ngươi là được, về phần ta, cứ dựa theo đại tẩu ngươi đi." Tiêu thị đặt mông ngồi xuống, đối với năm mươi lượng bạc một tháng thấy mà thèm vô cùng, ở Sở gia Huy Châu cũng không được nhiều như vậy, không hổ là Kim Lăng, chuyện gì số lượng cũng không nhỏ.

"Đó cũng là chuyện nhà của nhị thẩm, cùng chúng cháu có quan hệ gì, nếu tất cả tiêu xài của một nhà nhị thẩm đều muốn cháu chịu trách nhiệm, vậy lương bổng hàng năm của nhị thúc cũng không cần trả, tất cả đều để cháu trông nom." Sở Diệc Dao nói có lý, Trân Bảo các cao thấp bốn chủ tử, không tính nhị thúc, còn có những nha hoàn bà tử mang từ Huy Châu đến, những người này cũng không phải ký khế ước với Sở gia, nàng cần gì phải hoang phí tiền nuôi đám người đó thay nhị thẩm.

"Nhị thúc ngươi lặn lội xa xôi bỏ việc làm ăn ở Huy Châu tới nơi này giúp các ngươi, ngươi thì tốt rồi, ít bạc này cũng không bỏ ra được, nếu không phải là nhị thúc ngươi tới hỗ trợ, ngươi còn có thể thanh thản ổn định ngồi ở chỗ này uống trà thêu hoa sao, Sở gia các ngươi sớm đã bị đoạt rồi." Trong suy nghĩ của Tiêu thị cho dù Sở gia có đem một nửa gia sản ra cảm tạ cũng không quá đáng.

Vì cái gì?

Không có lão gia nhà bà đến nơi này hỗ trợ, Sở gia này còn có thể như bây giờ sao, nhìn một chút nhị thiếu gia không tiến triển, lại nhìn một chút Sở Ứng Trúc mới là đứa bé mấy tuổi, cho dù Sở gia có người thừa kế, đám quản sự dưới kia có thể an phận giao quyền lợi ra như vậy?

Lão gia nhà bà chính là ân nhân cứu mạng của Sở gia, cho nên Sở gia cần phải cung cấp chu đáo cho bốn mẹ con bà, hảo ăn hảo uống, sao lại có thể giống như bây giờ, bạc tiêu hàng tháng cũng phải tự mình đến đòi, đã thế còn không đòi được!

"Theo nhị thẩm nói như vậy, cháu đây nên đem Sở gia cho các người, như vậy mới xứng với công sức nhị thúc vất vả bỏ ra phải không?" Sở Diệc Dao cúi đầu, âm thanh từ từ lạnh xuống, "Nhị thẩm, cháu đối đãi các người chỉ là khách tới chơi, các người cũng đừng tự coi mình thành chủ tử Sở gia."

"Ngươi nói vậy là có ý gì!" Tiêu thị trợn tròn mắt không thể tin được, "Ngươi đứa nhỏ này tại sao nói lời như thế, ngươi thật đúng là muốn giữ khư khư Sở gia trong tay mình, không để đại tẩu ngươi làm chủ."

"Nhị thẩm, ngài cũng đừng trách cháu nói lời không dễ nghe, từ lúc các ngươi tới Sở gia cháu cùng đại tẩu đối đãi không có gì trái đạo, phòng ở Trân Bảo các có thể so với Huy Châu các ngươi kém, nhưng mặt khác cháu đã vén đẩy một trăm lượng bạc cho người hầu sắm sửa dọn dẹp lại, chẳng lẽ nhị thẩm đến đây mới có mấy ngày liền muốn cùng cháu tranh cãi đòi tiền, ở Sở gia Huy Châu, Nhị thẩm cũng đối đãi khách tới nhà như vậy?" Sở Diệc Dao thấy thái độ bà ta, dứt khoát cũng liền nói thẳng.

"Nhị thúc bắt đầu vào Sở gia, chúng cháu đã chia ra ba phần hoa hồng đưa cho nhị thúc, nhị thẩm ngài đây là tới làm khách, người không biết còn tưởng rằng thẩm định định cư tại Kim Lăng, nếu là như vậy, Sở phủ quả thật không có phương tiện cho các người thường trú lâu dài, dù sao nhị ca sắp đến tuổi lập thất, mà Diệu Lạc tỷ lại đến tuổi xuất giá, truyền ra ngoài đều không dễ nghe, không bằng bây giờ cháu cùng nhị thẩm thương lượng một chút cho các ngươi chọn một nơi tại Kim Lăng chuyển ra ngoài đi, miễn tổn hại danh dự của các nàng ấy."

(Editor có lời muốn nói: Ngày xưa cho phép kết hôn gần, anh em họ có thể lấy nhau).

Sở Diệc Dao lời nói câu chữ có gai, lại không phải không có đạo lý, nhiều lắm chỉ coi là vô lễ với Tiêu thị, Tiêu thị nghẹn một hơi ở kia, mắng cũng không phải, đánh cũng không thể, tức đến đỏ bừng mặt.

Chính mình một bó tuổi còn nói không lại một tiểu nha đầu mười một tuổi nhanh mồm nhanh miệng, ngực Tiêu thị phập phồng, giờ phút này là nửa câu đều phản bác không được, chỉ trợn tròn mắt nhìn Sở Diệc Dao, phun ra một chữ "Ngươi... ngươi".

"Về chuyện bạc hàng tháng, nhị thẩm mang đến những người nào thì nên tự mình chuẩn bị tiền công cho bọn họ, đừng dựa theo Sở phủ chúng cháu, ở Huy Châu như thế nào bây giờ liền như thế, có nhiều thứ cần tính toán rõ ràng một chút thì tốt hơn, dù sao chúng ta là người hai nhà, nếu nói người một nhà, vậy chuyện làm ăn phải là nghĩa vụ của nhị thúc, là trách nhiệm của nhị thúc, không thể nói là đến hỗ trợ được." Sở Diệc Dao lại chậm rãi nói.

Tiêu thị hít một hơi dài rồi thở mạnh, lúc này mới bình tĩnh một chút, trong lòng bà ta rất rõ ràng, nếu mình cầm chuyện này đi tìm lão gia, không khéo còn bị lão gia mắng một trận, trong lòng tự tính toán được mất một hồi.

"Ngươi có thể không phụ lòng cha mẹ ngươi, ngươi là cô nương gia muốn xuất giá, trong tay lại cầm lấy Sở gia không tha, còn ra thể thống gì!" Tiêu thị suy nghĩ hồi lâu, lại từ nơi khác muốn giáo huấn Sở Diệc Dao, công việc quản gia vốn nên là giao cho dâu trưởng, Sở Diệc Dao như vậy liền có chút ý tứ bao biện, một tiểu cô nương nắm quyền quản gia không tha, cũng không thể nào nói nổi.

"Này cũng không nhọc đến nhị thẩm quan tâm, Ứng Trúc còn nhỏ, đại tẩu một lòng muốn nuôi dưỡng hắn lên người, lại nói đến khi cháu xuất giá còn lâu lắm, cháu đây nhàn rỗi cũng không có gì làm, liền thay đại tẩu trông nom chuyện trong nhà, tương lai đến nhà chồng cũng sẽ không luống cuống tay chân, làm mất mặt Sở gia." Sở Diệc Dao nhàn nhạt nói.

Tiêu thị lại không cho là như vậy, nữ nhi ở nhà cần phải trọng nữ công, tam tòng tứ đức mới là mấu chốt, còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện quấn chặt tâm tướng công, học những việc quản gia này, dù có tinh thông cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn tướng công mình đi đến viện tử ả hồ ly khác.

Đến đây, bà không khỏi lại muốn giáo dục Sở Diệc Dao, "Ngươi đây lại không hiểu rồi, nếu như ngươi vừa xuất giá đã muốn nắm quyền quản gia nhanh như vậy, mẹ chồng ngươi sẽ không vui, mẹ ngươi đi sớm có thể không kịp dạy ngươi, chuyện lập gia đình a, việc đầu tiên là phải quấn chặt tâm tướng công của ngươi, nếu tâm của hắn không ở trên người ngươi, ngươi có làm gì cũng vô ích." Lời này Tiêu thị nói là thật lòng, chuyện lập gia đình chính là chuyện quan trọng cả đời nữ nhân, nửa đời sau ở nhà chồng cũng phải trông cậy vào nam nhân mình gả, không nắm được hắn trong tay, lợi hại hơn nữa, đối với một nữ nhân mà nói, đều không chỗ hữu dụng.

Sở Diệc Dao nhìn bà ta càng nói càng hăng hái, khóe miệng hiện một tia trào phúng, thì ra bà ta dạy bảo mấy nữ nhi như thế này, rồi tới trên người Sở Diệu Lam, lúc này mới đem 'Bắt lấy tâm của trượng phu' phóng đại tầm quan trọng. Bất quá nhị thẩm tựa hồ là đã quên dạy, bắt phải là tâm của trượng phu nhà mình, tướng công người khác không thể nằm trong phạm vi này...

===============

Bình Luận (0)
Comment