Đích Nữ Mưu Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên

Chương 23



"Nhanh, nhanh cản lại."
Công tử áo lam chạy đến bên cạnh Vân Yên, hắn lập tức kéo Vân Yên ra phía trước người mình, chuẩn bị tiếp tục chạy.

Vân Yên ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, da thịt mềm mịn, nàng túm hắn lại, quan sát một lát, cười nói: "Tiểu nữ chỉ là một cô gái yếu đuối, là công tử nên giúp ta mới đúng chứ?"
Công tử áo lam nóng nảy nhìn Vân Yên một cái, lại quay sang nhìn mấy đại hán hung thần ác sát đang tới gần, hắn hốt hoảng gỡ tay Vân Yên đang túm y phục hắn ra: "Người xấu xí, mau buông ra."
"Tiểu tử thúi, còn muốn chạy?!" một đại hán vạm vỡ quát chói tai, mất đại hán bên cạnh tiến lên bắt người.

Vân Yên buông tay, trong lòng buồn cười, dù nàng buông hắn ra, hắn có thể chạy thoát sao?
Công tử áo lam như trút được gánh nặng, lập tức bỏ chạy, nhưng không chạy được mấy bước đã bị hai đại hán bắt lại.


"Buông ta ra, buông ta ra, các ngươi biết ta là ai không?" Công tử áo lam gầm lên, giùng giằng.

Đại hán vạm vỡ tiến lên, cười lạnh nói: "Cóc cần biết ngươi là ai! Thiếu nợ trả tiền là chuyện kinh thiên địa nghĩa.

Dù tới quan phủ chúng ta cũng có lý." nói xong hắn vỗ vỗ mặt công tử áo lam, "Lớn lên da thịt mềm mịn, muốn tìm người giúp cũng phải nhìn rõ đối tượng, tìm nữ nhân còn chưa nói, lại là người quái dị."
Công tử áo lam tức giận, hắn oán hận nhìn Vân Yên, nếu không phải nàng cản hắn, hắn đã sớm chạy: "Đều tại ngươi!"
"Buông ta ra, các ngươi dám đắc tội với ta, ta muốn giết các ngươi."
"Hừ, mang đi." đại hán vạm vỡ khoát tay chuẩn bị mang công tử áo lam đi.

Nhìn mấy người đang muốn rời đi, Vân Yên lắc đầu, muốn nàng làm như có mắt không tròng thật là khó khăn, nàng đi lên phía trước mấy bước, nói: "Ngươi mới vừa nói dù tới quan phủ ngươi cũng có lý sao?"
Nghe vậy, đại hán vạm vỡ dừng bước, quay đầu nhìn Vân Yên, cô gái này nhìn bề ngoài tầm thường nhưng lời nói lại khiến người ta không thể bỏ qua, từng chữ rõ ràng, hắn nhíu mày: "Đương nhiên.

Hắn thiếu ta 5000 lượng bạc, đã đánh cược thua thì phải chịu."
Vân Yên một tay vuốt cằm, cười nói: "Theo ta biết, đoạn thời gian trước quan viên tụ tập đánh cược, Hoàng thượng giận dữ phạt những quan viên này một năm bổng lộc, úp mặt vào tường sám hối một tháng, đồng thời ra lệnh cho phủ doãn đại nhân nghiêm tra mấy vụ đánh cược.

Sau chuyện này sòng bạc cũng bị niêm phong, thế nào, các ngươi cũng muốn bị niêm phong một lần?"
Mặt đại hán vạm vỡ đại biến, quan sát cô gái trước mặt lần nữa, toàn thân nàng có một loại khí chất nghiêm nghị, đôi mắt linh động, nàng thật là biết khá nhiều.


Công tử áo lam ngạc nhiên nhìn Vân Yên, hiển nhiên hắn không nghĩ tới cô gái xấu xí này sẽ giúp hắn.

Chỉ mình nàng sao có thể!
"Người xấu xí, muốn chết!" một đại hán tức giận nói, chuẩn bị động thủ.

Vân Yên biến sắc nhìn người nọ, nói: "Ban ngày ban mặt còn muốn giết người diệt khẩu sao? Nha môn phủ doãn ở ngay phố bên cạnh, ta hô một tiếng bọn họ sẽ tới đây, chẳng lẽ ngươi muốn ra công đường?" Ánh mắt nàng chuyển qua nhìn công tử áo lam, nói: "Nhìn bề ngoài hắn ngây thơ không giống loại người ham mê cờ bạc, hơn nữa quần áo chỉnh tề chắc là buổi sáng mới đi sòng bạc, không dễ dàng thua 5000 lượng bạc như vậy, trừ phi có vài người giở thủ đoạn."
Nghe thế, công tử áo lam đột nhiên nghĩ tới cái gì, hắn hét lớn: "Biết ngay mà, rõ ràng lúc đầu chỉ nói cho ta mượn 100 lượng, đến cuối cùng lại tăng lên gấp mấy lần, những 5000 lượng, là các ngươi cố ý."
"Câm miệng." một đại hán bên cạnh gầm lên.

Sắc mặt đại hán vạm vỡ không tốt, Vân Yên bình tĩnh khiến hắn khẩn trương, hắn có cảm giác bị người ta nắm mũi dẫn đi.

Vân Yên nhìn đại hán vạm vỡ nói: "Nếu vị công tử này nợ ngươi 100 lượng, vậy ta thay hắn trả cho các ngươi 100 lượng, chuyện này cứ vậy bỏ qua, thế nào? Ta tin tưởng, các ngươi cũng không muốn đưa việc này lên quan phủ." nói xong, nàng lấy ra ngân phiếu 100 lượng, cười khẽ: "Có còn hơn không."
Đại hán vạm vỡ siết chặt hai nắm đấm, hắn quan sát nữ nhân trước mắt, từ nãy đến giờ nàng đối mặt với bọn hắn mà không hề hốt hoảng.

Tất cả lại theo ý muốn của nàng! Hắn lại bị một nữ nhân tính toán, hắn gật đầu với hai thủ hạ ý bảo bọn họ thả công tử áo lam ra.

Thấy thế, Vân Yên đưa ngân phiếu cho đại hán vạm vỡ, hắn nhận lấy ngân phiếu, lạnh giọng nói: "Đối nghịch với sòng bạc Thiên Tài sẽ không có kết quả tốt."
Vân Yên lắc đầu: "Ta chỉ luận sự."
Hừ lạnh một tiếng, đại hán vạm vỡ mang người rời đi.


Công tử áo lam xoa xoa bả vai, đi tới nhìn Vân Yên, bất mãn nói: "Tại sao phải đưa tiền cho bọn hắn, hừ, đừng cho rằng ta sẽ cảm ơn ngươi, nếu không phải tại ngươi ta đã sớm chạy thoát."
Vân Yên liếc nhìn người trước mắt, lạnh nhạt nói: "Đừng ngây thơ, ngươi cho rằng không trả tiền bọn họ sẽ thả ngươi đi sao? Không có chuyện gì còn học người ta giả nam trang." Dứt lời nàng nhìn bầu trời, không còn sớm nữa, ngay sau đó rời đi không quay đầu nhìn lại.

Ngây thơ? Nghe thế, Mộ Chiêu Dương dậm dậm chân, chỉ vào bóng lưng Vân Yên hô to: "Ngươi nói ai đó!" Trong lòng nàng không phục, bị người ta nhìn ra thân phận nữ nhân như vậy, còn là một người xấu xí, đáng hận.

Đột nhiên có một thanh âm vang lên: "Cô gái này giả nam trang có vẻ giống, sao lại chạy ra cung chơi rồi."
Mộ Chiêu Dương quay đầu nhìn người tới, đi lên ôm cánh tay hắn, cáu giận nói: "Lục ca, sao bây giờ ngươi mới tới, mới vừa rồi ta bị người xấu khi dễ."
Nhìn muội muội mình, Mộ Cảnh Nam vô lại nói: "Vừa nhận được tin tức, ta ngay cả mỹ nhân cũng không để ý tới.

Nhìn ngươi hiện tại không có việc gì a, chẳng lẽ có quý nhân giúp đỡ?"
Rêи rỉ một tiếng, Mộ Chiêu Dương quệt mồm nói: "Quý nhân ở đâu ra! Rõ ràng chính là một người xấu xí giống Vân Yên." Dừng một chút, nàng nói tiếp: "Nhưng mà hình như có chút bản lãnh, ừ, chính là nữ nhân." Nàng chỉ vào bóng lưng sắp biến mất ở cuối đường.

Mộ Cảnh Nam giương mắt nhìn về phía trước, một thân tím nhạt càng lúc càng xa, hắn không khỏi nở nụ cười, là nàng!.


Bình Luận (0)
Comment