Đích Nữ Mưu Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên

Chương 33



Vừa ra tới cửa cung, Vân Yên ngồi lên xe ngựa, nàng nhìn ra ngoài, nhỏ giọng hỏi: "Thế nào? Nhớ hết chưa?"
Bích Thủy chỉ tay vào đầu mình, gật gật nói: "Tiểu thư yên tâm, đều ở trong đầu ta rồi, lát nữa ta qua chỗ Thu Diên nhờ nàng vẽ bản đồ, nhất định có thể cho người một bản đồ bố cục hoàng cung hoàn chỉnh."
"Tốt nhất là xong luôn trong ngày hôm nay." Vân Yên kéo màn kiệu lên nhìn trời một chút, vẫn là bầu trời bên ngoài cung lớn hơn.

"Ừ." Bích Thủy gật đầu, thuận miệng hỏi: "Tiểu thư, có phải Tứ vương gia đó thích người không?"
Buông rèm xuống, Vân Yên nghi ngờ hỏi: "Nha đầu này, sao lại nghĩ như thế?"

Bích Thủy cười hì hì nói: "Ta thấy cách Tứ hoàng tử nhìn người, ánh mắt đó giống như ánh mắt Lý Minh Hòa nhìn Thu Diên.

Nhưng hắn dám từ hôn tiểu thư, hừ hừ, đáng đời.

Huống chi, Lục vương gia anh tuấn hơn một chút, muốn chọn cũng chọn Lục vương gia."
Nghe Bích Thủy nói thế, Vân Yên không khỏi đỡ trán, Mộ Cảnh Nam có anh tuấn hay không thì liên quan gì đến nàng, nàng cũng không phải đặc biệt trở về đây để lập gia đình.

Về phần Mộ Thanh Viễn, coi như hắn thích nàng thì cũng là chuyện của hắn thôi.

Về tới tướng phủ, mới vừa xuống xe ngựa, Hà Văn tiến lên nghênh đón.

"Tam tiểu thư, người trở lại, lão gia cho mời." Hà Văn hành lễ với Vân Yên, ngay sau đó nói.


Vân Yên gật đầu, ngày hôm nay đúng là bận rộn, trời cũng sắp tối, nàng nhìn Bích Thủy bên cạnh, nói: "Ngươi trở về trước." Sau đó đi theo Hà Văn tới thư phòng.

Trong thư phòng, Vân Mặc Thành nhìn tam nữ nhi phía dưới, cau mày nói: "Hôm nay Thái hậu triệu ngươi vào cung đã nói những gì?"
Vân Yên cúi đầu, thanh âm mềm mại: "Nữ nhi cũng không đoán được, Thái hậu không nói nhiều với ta, chỉ có Nhu phi nương nương trò chuyện một chút việc nhà."
Vân Mặc Thành gật đầu một cái, nhíu mày trầm mặc không nói.

Nhìn bộ dáng suy tư của Vân Mặc Thành, trong lòng Vân Yên giễu cợt, hắn đúng là cái gì cũng muốn tính toán.

Không biết qua bao lâu, Vân Mặc Thành ngẩng đầu nói: "Nghe nói ngươi khấu trừ tiền tháng của Nhị di nương?"
"Phụ thân có điều không biết, tháng trước Nhị nương đã lấy rất nhiều bạc ở phòng thu chi, nếu không coi trọng chuyện này, để người khác noi theo, để duy trì quy củ của Tướng phủ nữ nhi không thể không làm vậy." Vân Yên trả lời.

Vân Mặc Thành gật đầu, nói: "Nếu vậy cứ làm theo lời ngươi."
Vân Yên khom người hành lễ, trong lòng oán thầm, Liễu Tịnh Lâm này còn có thể thổi gió bên gối, nhưng chuyện lần này nàng ta đuối lý trước.


Dù Vân Mặc Thành muốn thiên vị cũng không có lý do.

"Mặt tỷ tỷ ngươi nổi mụn đỏ, hai ngày nay không thể ra ngoài, ngươi phân phó phòng bếp chú ý ăn uống." Vân Mặc Thành nghi ngờ nhìn Vân Yên, nói: "Chuyện tỷ tỷ ngươi bị nổi mụn đỏ có liên quan gì tới ngươi không?"
"Cha, mấy ngày trước nữ nhi cũng bị nổi mụn đỏ, sao cha lại cho là nữ nhi gây ra? Đương nhiên có ai trước mặt cha vu oan cho nữ nhi." Vân Yên quỳ xuống, cúi đầu thật thấp che giấu tất cả vẻ mặt, lúc mặt nàng bị nổi mẩn đỏ sao không thấy hắn nói nửa câu? Năm đó mẹ nàng bệnh nặng, nàng trúng kịch độc, hắn lại bỏ mặc, mẹ qua đời, ngay cả linh vị hắn cũng không cho đặt ở Tướng phủ, hắn hiện tại lo lắng cho mẹ con Liễu Tịnh Lâm.

Vừa ra khỏi cửa phòng, Hà Văn tiến lên nghênh đón: "Tam tiểu thư, ta có chuyện muốn thương lượng với ngài một chút, mấy ngày nữa là tới sinh nhật của Tướng gia, ý ngài thế nào?"
Suy nghĩ một chút, Vân Yên gật đầu, nói: "Nếu là sinh nhật đương nhiên phải tổ chức lớn, phương diện tiền bạc dĩ nhiên phải gấp đôi năm trước, phải làm náo nhiệt một chút, mời ca kỹ nổi danh nhất kinh thành tới biểu diễn, đúng rồi, nghe nói vũ kỹ của tỷ tỷ rất cao, chắc lần này nàng cũng muốn tham gia náo nhiệt." Nói xong, nàng liếc qua cửa thư phòng, sắc mặt trầm xuống, thọ yến lần này càng long trọng càng tốt, ngay sau đó lướt qua Hà Văn tiếp tục đi về phía trước.

"Vâng." Hà Văn gật đầu, nhìn bóng lưng gầy yếu, nhưng mà không phải gần đây triều đình khởi xướng tiết kiệm sao? Tam tiểu thư không biết à? Nhớ tới giọng nói vừa nãy của nàng, hiển nhiên là khí phái người nhà quyền quý, thật đúng là không phải Nhị tiểu thư có thể học được..


Bình Luận (0)
Comment