Đích Nữ Mưu Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên

Chương 56


Vân Nguyệt co rúm lại nhìn người tới, tuy tức giận bất bình nhưng cũng không dám lỗ mãng.

"Lục vương gia, ngài đã tới." Như Hà mừng rỡ nhào vào ngực Mộ Cảnh Nam.

Trong lòng Vân Yên cười lạnh, cũng khó trách Vân Nguyệt nói đây là đại lễ, dựa theo sự sủng ái của Mộ Cảnh Nam ngày đó ở Văn Hương Lâu, hôm nay tất nhiên muốn dẫn theo nàng ra vào hoành hành, nói vậy, Lục vương phi sửu nữ như nàng quả thật sẽ mất thể diện trước mặt mọi người.

Mộ Cảnh Nam rũ mắt liếc nhìn cô gái trong ngực, khẽ nhướng mày cười nói: "Không ngờ hôm nay Như Hà cũng đến Tướng phủ, hơn nữa còn do Yên Nhi cố ý an bài." Nói xong đôi mắt xếch của hắn nhìn về phía cô gái đối diện, tiện tay đẩy nàng sang một bên.

Lục vương gia đẩy nàng ra? Khuôn mặt vốn tươi cười nháy mắt cứng lại.

Yên Nhi? Hắn thế nhưng gọi cái sửu nữ đó là Yên Nhi? Gọi thân mật như vậy! Nàng đột nhiên nhìn về phía Vân Yên, nàng xứng sao?
Thấy Mộ Cảnh Nam đi tới, Vân Yên không thể không nhìn hắn nhiều thêm mấy lần, hắn phản ứng ngoài dự đoán của nàng.

Nàng cười khẽ: "Nói vậy là Lục vương gia muốn cảm kích ta đúng không? Nếu không bây giờ ta thành toàn cho các ngươi để các ngươi người có tình sẽ thành thân thuộc?"
Gương mặt yêu nghiệt của Mộ Cảnh Nam hiện lên ý cười, không để ý tới ánh mắt mọi người, kéo Vân Yên vào ngực, hắn cúi đầu cười khẽ nói bên tai nàng: "Bộ dáng Yên Nhi như vậy là ghen sao? Có điều bổn vương rất vui."

Ghen? Nàng ăn dấm khi nào hả?! Vân Yên buồn cười nhìn Mộ Cảnh Nam, ánh mắt lướt qua Như Hà, nữ tử này mặc dù xuất thân phong trần nhưng gương mặt nhỏ nhắn lông mày thon thả, đích xác là một giai nhân, ánh mắt Mộ Cảnh Nam cũng không kém.

Nhìn khuôn mặt đã muốn vặn vẹo kia, phải là nàng ấy ghen mới đúng.

"Lục ca, ngươi đi nhanh như vậy làm gì?" một thanh âm mềm mại đột nhiên truyền đến, một cô gái mặc cung trang màu hồng chạy tới, khi nàng nhìn thấy Mộ Cảnh Nam ôm Vân Yên thì không vui nói: "Lục ca, ngươi chạy nhanh vậy là để ôm cái người xấu xí này sao?"
Nghe vậy, Mộ Cảnh Nam không vui mắng: "Chiêu Dương, đây chính là Lục tẩu của ngươi, ăn nói không biết lớn nhỏ như vậy."
Thấy Mộ Chiêu Dương, Vân Nguyệt và Như Hà hành lễ: "Bái kiến Chiêu Dương công chúa."
Mộ Chiêu Dương hừ lạnh, căn bản không để ý tới bọn họ, đi tới bắt lấy cánh tay Mộ Cảnh Nam, kéo tay hắn ra khỏi eo Vân Yên, nàng giận dữ nhìn Vân Yên nói: "Có bản công chúa ở đây, tuyệt đối sẽ không để ngươi quấn lấy Lục ca, hừ!"
Nghe vậy, trong lòng Như Hà không nhịn được vui vẻ, Chiêu Dương công chúa này đúng là giúp nàng.

Để xem Vân Yên kia còn dám câu dẫn Lục vương gia.

Bị phun nước miếng như vậy, Vân Yên im lặng nhìn Mộ Cảnh Nam, cái tai họa này, tình nhân cùng muội muội của hắn khắp nơi gây chuyện với nàng, nàng gật đầu cười nói: "Công chúa nói đúng lắm, về sau thần nữ thấy Lục vương gia nhất định sẽ trực tiếp nhượng bộ lui binh, nếu không bao giờ gặp nhau vậy cũng tốt."
Nghe Vân Yên nói vậy, Mộ Chiêu Dương có chút kinh ngạc, Vân Yên này sao có thể nghe lời như vậy? Không, tuyệt đối có âm mưu gì!
Mộ Cảnh Nam nhỏ giọng rên rỉ: "Yên Nhi thật đúng là không cho bổn vương chút thể diện nào a, có điều, nếu Yên Nhi lui 90 dặm, bổn vương sẽ tiến 90 dặm."
Khóe miệng Vân Yên co giật, lời nói mập mờ như vậy hắn nói cho ai nghe, nhìn sắc mặt Mộ Chiêu Dương ngày càng đen, nàng thật muốn khâu cái miệng của hắn lại.

Đúng lúc đó, một thanh âm truyền đến: "Lục đệ, ngươi ở đây a, phụ hoàng gọi ngươi qua."
Nghe được giọng nói này, mắt Vân Nguyệt sáng lên, nhìn nam tử mặc cẩm bào vàng nhạt chắp tay sau lưng đứng đó, khuôn mặt tuấn dật lộ chút uy nghiêm.

"Thần...!thần nữ bái kiến Tứ vương gia." Vân Nguyệt chỉ cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài.

Như Hà cũng hành lễ theo.

Mộ Thanh Viễn tới! Vân Yên nhíu mày khẽ phúc thân với hắn.

Mộ Chiêu Dương vô thức núp sau lưng Mộ Cảnh Nam.


"Tam tiểu thư miễn lễ." Mộ Thanh Viễn lạnh nhạt nói, nhìn nàng một thân y phục xanh dương, tinh khiết như bầu trời, đặc biệt rạng rỡ trong đêm tối, nhưng mẫu hậu nói đúng, nàng là thê tử chưa cưới của Lục đệ, hắn không thể có bất kì ý tưởng gì.

Nghe lời này, sắc mặt Vân Nguyệt cứng đờ, hắn chỉ chú ý tới mỗi Vân Yên, ánh mắt nàng nhìn về phía Vân Yên càng thêm phẫn hận.

Nghiêng đầu nhìn Vân Yên, Mộ Cảnh Nam cười khẽ: "Vậy bổn vương đi gặp phụ hoàng trước, Yên Nhi chờ ở đây, lát nữa bổn vương quay lại, mấy ngày không gặp, bổn vương có vài lời muốn nói với ngươi." Nói xong, hắn đi tới chỗ Mộ Thanh Viễn.

Nhìn bóng lưng Mộ Thanh Viễn cùng Mộ Cảnh Nam, Vân Yên bất đắc dĩ, trước khi đi hắn cũng phải tìm chút chuyện cho nàng sao?
Liếc mắt nhìn Vân Yên, Như Hà đi tới cạnh Mộ Chiêu Dương, cười nói: "Bộ y phục của công chúa hôm nay thật là đẹp mắt, hẳn là mẫu mới nhất do Xuất Vân Các tạo ra."
Lời nịnh nọt ai cũng thích, Mộ Chiêu Dương hất cằm, lạnh nhạt nói: "Y phục của bản công chúa trước nay đều do Xuất Vân Các đặc biệt may, không thể so với những người khác, cực kì mộc mạc, trên đầu chỉ có mỗi một cây trâm ngọc." Nói xong nàng nhìn Vân Yên tràn đầy khinh thường.

Đúng lúc Bích Thủy tới nghe được lời này, xông lên trước, bất mãn nói: "Ta nói vị công chúa này, Xuất Vân Các may y phục thì rất giỏi sao?"
"Lại là ngươi!" Mộ Chiêu Dương siết chặt nắm đấm, trong lòng hận nghiến răng nghiến lợi, nha đầu thối dám nhiều lần nói chuyện với nàng như vậy.

Vân Nguyệt cười lạnh nói: "Đúng là có dạng chủ tử gì sẽ có nô tài đó, dám nói chuyện với công chúa như thế, người tới, vả miệng!"
Được khuyến khích, lửa giận của Mộ Chiêu Dương cũng tăng lên, lớn tiếng nói: "Người tới, vả miệng nha đầu này cho ta!"
"Ta xem ai dám động đến người của ta." Vân Yên lập tức kéo Bích Thủy ra sau lưng, nàng nhìn Mộ Chiêu Dương, trong mắt đầy lãnh ý: "Công chúa, người của ta do ta quản giáo!"
Mộ Chiêu Dương sững sờ nhìn Vân Yên, không biết vì sao trong lòng có chút sợ hãi.

"Tam muội, sao ngươi dám nói chuyện với công chúa như vậy!" Vân Nguyệt trách cứ nói, Như Hà bên cạnh cũng phụ họa: "Đúng vậy a, vì một nô tỳ mà chống đối công chúa, chẳng lẽ công chúa còn không quan trọng bằng một nô tỳ?"
Nghe Vân Nguyệt nói thế, Mộ Chiêu Dương cũng can đảm lên, nàng quanh co nói: "Một nô tỳ chống đối bản công chúa không nên bị hỏi tội sao?"

Vân Yên đối mặt với ba người bọn họ, họ thật là đứng trên một cái thuyền rồi, nàng lạnh nhạt nói: "Nếu nô tỳ của ta sai, ta thay nàng xin lỗi, nhưng một công chúa động một chút là muốn vả miệng người khác hình như không có chút uy nghi nào của công chúa."
"Ngươi..." Mộ Chiêu Dương trợn to mắt, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy tức giận, lại không nói được câu nào.

Như Hà giễu cợt nói: "Tam tiểu thư cho là một câu xin lỗi là xong sao?"
"Ta nói chuyện với công chúa, lúc nào đến lượt ngươi xen mồm!" Vân Yên quát một tiếng, không chừa chút tình cảm và thể diện nào.

Như Hà cắn môi hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt không phục.

"Ngươi được lắm Vân Yên, ngươi điên rồi, hãy đợi đấy!" Mộ Chiêu Dương thở phì phò nói, phất tay áo xoay người rời đi.

Như Hà và Vân Nguyệt phẫn hận trừng mắt Vân Yên, cũng đi theo.

Nhìn ba người rời đi, Bích Thủy bất mãn nói: "Tiểu thư, vậy mà người cũng có thể nhịn được, bích ngọc trâm trên đầu người là chế tác mới nhất của Linh Lung Các, giá trị liên thành, so với thứ y phục rách rưới của nàng đáng giá hơn nhiều."
Vân Yên khẽ lắc đầu nhìn Bích Thủy, cười nói: "Ngươi nha, sao cứ dễ xúc động như vậy, tranh nhất thời thì có ích lợi gì, được rồi, thọ yến cũng bắt đầu." Màn kịch cũng sắp diễn ra rồi!.

Bình Luận (0)
Comment