Đích Nữ Mưu Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên

Chương 72


Mấy ngày liên tiếp, Vân Yên đều ở trong Tướng phủ, Vân Mặc Thành cũng không để ý tới nàng, trái lại mẹ con Liễu Tịnh Lâm nhiều lần cố tình gây sự nhục mạ.

Bình thường lời đồn đãi chỉ mới mẻ được mấy ngày thôi, huống chi người trong cuộc đều giữ im lặng, dần dần cũng sụp đổ thôi.

Trong phòng thu chi của Tướng phủ, Vân Yên nhìn sổ sách một chút, nhìn Hà Văn đang cúi đầu đứng một bên, nàng khép sổ sách lại, lạnh nhạt nói: "Nếu ta không nhìn lầm, chi tiêu tháng này sao lại nhiều hơn tháng trước? Xảy ra chuyện gì? Hà quản gia, có phải ngươi nên giả thích với ta không?"
Hà Văn khẽ ngẩng đầu liếc nhìn Vân Yên, sau đó nói: "Thời điểm thọ yến lão gia, chi phí quá lớn, cho nên..."
"Hà quản gia là đang qua loa đại khái với ta sao? Hay là đang khi dễ ta làm đương gia lại thay đổi giữa chừng? Trước không nói đến lúc ấy chúng ta tính toán bạc dùng cho thọ yến của cha ta, ngươi thật cho rằng ta không biết xem sổ sách? Các mục trong đây ghi chép rất rõ ràng chi tiêu hàng ngày trong phủ, hơn nữa phần lớn ngân lượng đều dùng bên Bích Vân Các." Nói tới đây, Vân Yên đập sổ sách lên bàn.

Hà Văn nheo mắt, cúi đầu thấp hơn nữa: "Tam tiểu thư, Nhị phu nhân bên kia, nàng..."
"Mặc kệ nàng la lối om sòm hay đánh chửi người, quy củ trong Tướng phủ này không thể phá hỏng được.

Hiện nay tình hình thiên tai ở biên cương đang nghiêm trọng, chúng ta nên làm gương tốt mới đúng.


Lần trước cha ta đã vì chuyện thọ yến mà nổi trận lôi đình, còn nhốt Nhị di nương vào phòng chứa củi, chuyện lần này nàng càng phải thận trọng hơn mới phải, chẳng lẽ muốn vào phòng chứa củi nữa sao?" Vân Yên lạnh lùng nói, "Bắt đầu từ hôm nay, giảm một nửa chi phí của Bích Vân Các, nếu như Nhị di nương có ý kiến gì, tìm cha ta mà nói đi."
"Vâng!" Hà Văn vội nói, vẻ mặt hắn thấp thỏm, sau khi trải qua chuyện thọ yến lần trước, hắn không dám lơ là với lời nói của Vân Yên chút nào, cảm giác nếu không cẩn thận sẽ bị vị Tam tiểu thư này xử luôn.

Nhìn bộ dáng khẩn trương của Hà Văn, Vân Yên cười nói: "Hà quản gia, không phải ta trách mắng ngươi, tính tình Nhị di nương ta cũng hiểu rõ, khiến ngươi khó xử rồi."
"Không dám, chuyện này, là lão nô không làm tốt." Hà Văn vội vàng nói.

Vân Yên cười nhạt, nói: "Hà quản gia không ngại, vậy ta cũng yên tâm, đúng rồi, sao ta cảm thấy mấy ngày gần đây trong phủ thiếu vài món đồ châu bảo, ngọc khí, phiền quản gia để ý một chút."
Trong lòng Hà Văn hồi hộp, chẳng lẽ lại có chuyện gì rồi? Hắn vội vã nói: "Lão nô sẽ chú ý."
Vân Yên hài lòng gật đầu, đứng dậy rời khỏi phòng thu chi.

Hà Văn cảm thấy trên đầu toát mồ hôi lạnh, trong phủ mất gì đó sao? Tướng phủ này nhiều đồ như vậy, phải thăm dò thế nào đây? Tam tiểu thư này đúng là khiến người ta không nhìn thấu.

Vừa trở lại Biện Hiên Các, Vân Yên đã nhận ra chút khác thường, ngày thường nếu nàng trở lại, Bích Thủy sẽ lập tức ra nghênh đón, hôm nay không thấy bóng dáng nàng đâu.

"Tiểu thư, rốt cuộc ngài cũng trở lại rồi." Dung Bích không biết từ đâu đi ra, đột nhiên nói.

Vân Yên sững sờ, nghi ngờ hỏi: "Dung di, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?"
"Không phải nô tỳ tìm ngài, là có khách quý đến, bây giờ đang ở trong phòng đợi ngài.

Bây giờ nô tỳ đi chuẩn bị chút trà và điểm tâm, ngài vào trước đi." Dung Bích vừa nói xong, nhanh chóng rời đi, hào hứng chuẩn bị.

Khách quý? Vân Yên còn chưa kịp hỏi Dung Bích đã đi mất, nàng kinh ngạc nhìn về phía phòng mình, sẽ là ai chứ?
Mới tới gần cửa, Vân Yên đã nghe tiếng Bích Thủy bên trong.

"Sao ngươi lại tùy tiện vào phòng của tiểu thư nhà chúng ta? Ngươi hại tiểu thư còn chưa đủ thảm sao?" Giọng Bích Thủy rõ ràng mang theo tức giận.


"Dù ngươi là vương gia thì thế nào?!"
"Đừng đụng vào đồ của tiểu thư."
...!
Vương gia? Vân Yên nhíu mày, đến Tướng phủ, còn vào phòng nàng, trên đời này sợ chỉ có một người thôi.

Vừa vào phòng, Vân Yên đã thấy Mộ Cảnh Nam cầm một món ngọc khí xem xét.

"Tiểu thư, ngài rốt cuộc đã trở lại!" Bích Thủy thấy Vân Yên vào phòng, vội chạy ra nghênh đón, ai oán liếc xéo Mộ Cảnh Nam.

Vân Yên cười với Bích Thủy một tiếng, sau đó nhìn Mộ Cảnh Nam, nói: "Ta còn tưởng là ai, thì ra là Lục vương gia đại giá quang lâm, không biết hôm nay ngài đến có chuyện gì không?"
Mộ Cảnh Nam để vật trong tay xuống, lại cầm cái bình ngọc bên cạnh lên đánh giá, nói: "Đây là lần đầu bổn vương đến phòng của Yên Nhi,không ngờ Yên Nhi thích ngọc khí."
Hắn đúng là tự nhiên, Vân Yên nhìn Bích Thủy, nói: "Ngươi đi ra giúp Dung di một chút."
Bích Thủy gật đầu, trừng Mộ Cảnh Nam một cái, đi ra ngoài.

Thấy Bích Thủy rời đi, Vân Yên ngồi xuống cạnh bàn, tự rót cho mình một ly trà, nói: "Lục vương gia thích đến phòng các cô gái khuê các lục lọi khắp nơi sao? Ta thật không biết ngài háo sắc đến mức này."
"Nếu bổn vương nói đây là lần đầu tiên bổn vương vào phòng của nữ tử khuê các, ngươi tin không?" Mộ Cảnh Nam nhìn Vân Yên, cười nói.


Lần đầu tiên? A, Vân Yên cảm thấy giống như nghe được chuyện cười, Mộ Cảnh Nam nổi danh phong lưu ở kinh thành, chuyện vào phòng một cô gái đối với hắn chẳng phải như ăn cơm bữa sao? Hắn lại thích giả bộ trước mặt nàng.

"Lục vương gia vẫn nên nói mục đích lần này tới Tướng phủ đi, hai chúng ta nên nói thẳng ra thì tốt hơn." Vân Yên nhấp một ngụm trà, trầm giọng nói, nàng thật sự không muốn lãng phí thời gian với hắn, nếu không phải tại hắn, nàng sẽ không bị động như bây giờ.

"Cái rèm kia trong phòng Yên Nhi thật đẹp mắt, ánh mặt trời chiếu vào, bóng rèm in bóng trên mặt đất giống như trời mưa." Mộ Cảnh Nam đi tới cạnh rèm che, khẽ vuốt ve, cười nói với Vân Yên.

"Còn nữa, hình như Yên Nhi không quá thích ánh nắng mặt trời, ngươi xem vị trí giường của ngươi, như vậy không tốt cho thân thể." Mộ Cảnh Nam đến bên cạnh giường êm, quan sát bốn phía, nói.

"Bùm" một tiếng, Vân Yên đặt mạnh ly trà xuống bàn, nhìn Mộ Cảnh Nam, trầm giọng nói: "Lục vương gia, ngươi nên nói chính sự đi, rốt cuộc ngươi muốn gì? Ngày đó ngươi cứu ta, chuyện ta đồng ý với ngươi cũng đã làm được, ta không nợ ngươi, nếu như không có chuyện gì, thỉnh ngươi trở về đi."
Nhìn ánh mắt Vân Yên lạnh thấu xương, Mộ Cảnh Nam nở nụ cười tà mị: "Không phải bổn vương đang nói chính sự với ngươi sao?"
"Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Mộ Cảnh Nam đi tới gần Vân Yên, hắn dừng bước, cúi đầu, gương mặt tuấn tú dựa sát vào Vân Yên, khẽ cười nói: "Không phải bổn vương đang thương lượng chuyện bố trí phòng cưới cùng Yên Nhi sao?".

Bình Luận (0)
Comment