Đích Nữ Mưu Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên

Chương 75


Nghe lời này, Cao Nguyệt Ly hơi nhíu mày chìm vào suy tư, không nói lời nào.

Thấy Liễu Tịnh Lâm mở miệng quyết mọi chuyện, Vân Nguyệt bên cạnh cũng nói theo: "Hoàng hậu nương nương, kính xin ngài đồng ý thỉnh cầu của mẹ, Tam muội của thần nữ thuở nhỏ sống ở nông thôn không so được với người ở Tướng phủ, nàng chịu rất nhiều khổ cực, kính xin Hoàng hậu thương tiếc." Nói xong, nàng cũng quỳ xuống đất.

Nhìn mẹ con hai người một xướng một họa, Vân Yên chỉ lạnh lùng nhìn cũng không ngăn cản, nàng bưng ly trà trên bàn khẽ nhấp một ngụm, trà này đúng là không tệ, là trà mới năm nay, uống vào miệng còn lưu hương thơm.

"Hoàng hậu nương nương, Ngọc tỷ tỷ mất sớm, thần phụ chỉ muốn giúp nàng hoàn thành tâm nguyện cuối cùng để Yên Nhi có một nơi quy túc tốt thôi, kính xin ngài thành toàn." Nói xong, Liễu Tịnh Lâm lại cúi lạy lần nữa.

Cao Nguyệt Ly hơi trầm ngâm, gật đầu nhìn Vân Nguyệt cùng Liễu Tịnh Lâm, nói: "Nhị phu nhân và Nhị tiểu thư nói có lý, để bổn cung suy nghĩ một chút, các ngươi đứng lên đi."
Hai người Vân Nguyệt và Liễu Tịnh Lâm nhìn nhau, cùng đứng lên, ngồi lại vị trí.

Cao Nguyệt Ly nhìn Vân Yên, ý tứ sâu xa nói: "Tam tiểu thư thật có phúc a, Nhị phu nhân đối đãi với ngươi còn tỉ mỉ hơn Nhị tiểu thư."
Bích Thủy hừ một tiếng, rõ là mèo khóc chuột giả từ bi, mệt hai mẹ con họ còn có thể khóc lóc than thở, diễn cũng quá giống thật đi.

Vân Yên cười nói: "Hoàng hậu nương nương nói phải, sau khi thần nữ trở lại Tướng phủ, Nhị di nương đối với thần nữ chăm sóc có thêm, mọi việc đều tùy ý thần nữ.

Nhị di nương nói những lời này cũng là dụng tâm lương khổ, nhưng khó tránh khỏi Nhị di nương quan tâm quá sẽ bị loạn, thần nữ với Lục vương gia chưa từng xảy ra chuyện gì.

Lúc nãy thần nữ đã tỏ ra tâm ý với Hoàng hậu nương nương rồi, thần nữ chưa từng làm chuyện gì thì tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, nếu bây giờ thần nữ gả cho Lục vương gia, vậy không phải là chứng thực lời đồn cái danh phóng đãng sao? Coi như thần nữ chịu được tiếng xấu này nhưng Thừa tướng đại nhân cũng không chấp nhận được." Nói đến đây, ánh mắt nàng khoan thai nhìn về phía người đang diễn kịch trên phượng ỷ kia, vở kịch hôm nay bọn họ diễn ngoài mặt thì nói là tốt cho nàng, còn không phải ngầm tính toán, nàng sao có thể để bọn họ được như nguyện.

Nàng cũng không tin, lúc này Hoàng hậu dám đắc tội Vân Mặc Thành.


"Thật sao? Thừa tướng không đồng ý chuyện Lục vương gia và Tam tiểu thư hiện tại thành thân?" Cao Nguyệt Ly hỏi Liễu Tịnh Lâm.

Nghe vậy, Liễu Tịnh Lâm biến sắc, vội vàng nói: "Làm sao có thể? Tướng gia hắn..."
"Nhị di nương, cảm ơn ngươi vì ta mà làm nhiều như vậy nhưng nếu để ngươi vì chuyện của ta mà làm cha mất hứng, trong lòng ta cũng áy náy." Vân Yên ngắt lời Liễu Tịnh Lâm.

Sắc mặt Liễu Tịnh Lâm hơi cứng lại, có chút tức giận, Vân Nguyệt liếc nhìn Vân Yên, hừ lạnh một tiếng.

"Thần nữ cũng đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm hôn sự của thần nữ nhưng xin nương nương yên tâm, chuyện này thần nữ sẽ xử lý tốt, cũng xin nương nương không cần trách cứ Lục vương gia.

Chuyện này hắn cũng vô tội chỉ có thể hận những người tung tin vịt kia còn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật." Vân Yên đứng dậy, hành lễ với Cao Nguyệt Ly, vẻ mặt chân thành.

Nghe Vân Yên nói như vậy, Cao Nguyệt Ly cũng không tiện nói chuyện xin Hoàng thượng hạ chỉ thành thân nữa.

Lúc này, bên ngoài Phượng Tảo cung, trong ánh mắt thâm thúy của nam tử mặc cẩm bào vàng nhạt thoáng qua vẻ vui mừng, nét mặt lo lắng nháy mắt thả lỏng.

"Tứ vương gia, ngài có vào không?" Thái giám bên cạnh nhắc nhở.

Mộ Thanh Viễn liếc mắt nhìn thái giám này, lắc đầu một cái, xoay người trực tiếp ra khỏi Phượng Tảo cung.

Nhìn bóng lưng Mộ Thanh Viễn, thái giám có chút khó hiểu, Tứ vương gia từ bên Ngự thư phòng chạy qua đây, không vào mà lại bỏ đi, đây là ý gì a?

Ngồi trong Phượng Tảo cung một lúc, Cao Nguyệt Ly nói hoa trong Ngự hoa viên đã nở rộ, muốn mời mấy người Vân Yên đi ngắm hoa, vì thế mấy người cùng đến đình nghỉ mát ở Ngự hoa viên, vừa ngắm hoa vừa trò chuyện.

Vân Yên chỉ cảm thấy cực kì buồn bực, xin Hoàng hậu cho phép ra ngoài đi dạo một chút.

Vừa ra khỏi Ngự hoa viên không lâu, Bích Thủy nói: "Tiểu thư, mệt ngài còn có thể nhịn được, ta thấy vị Hoàng hậu kia cũng chẳng tốt đẹp gì, luôn miệng chê bai Lục vương gia, nói Lục vương gia không nên thân đều là lỗi của nàng, làm gì có mẫu thân nào nói con mình như vậy trước mặt người khác?!"
Nghe vậy, Vân Yên cười giễu một tiếng, nếu Hoàng hậu không có con trai trưởng thì sủng con trai thứ là chuyện bình thường nhưng Hoàng hậu có con trai trưởng, sao có thể thật lòng yêu thương con trai thứ được, dù sao đó cũng là mối uy hiếp đối với ngôi vị hoàng đế của con trai trưởng, trong cung này nữ nhân nào có hoàng tử mà chẳng muốn con mình lên ngôi hoàng đế, huống chi là Hoàng hậu.

Có điều, nàng quay đầu nhìn Bích Thủy, nói: "Hình như ngươi thích Mộ Cảnh Nam?"
"Nào có?!" Bích Thủy vội vàng giải thích, nàng nghĩ một chút, nói, "Dù sao Lục vương gia này cũng không hư hỏng, coi như hài hước, quan trọng nhất là tiểu thư không ghét hắn a, nếu người không ghét hắn, vậy ta cũng không ghét."
Nàng không ghét Mộ Cảnh Nam? Vân Yên nhìn Bích Thủy, nàng có từng nói như vậy sao? Không ghét hắn, là từ lúc nào nàng bắt đầu không ghét hắn? Hình như nàng cũng không biết.

"Này, sao ngươi lại ở trong cung?!" đột nhiên một thanh âm ngang ngược kiêu ngạo vang lên.

Suy nghĩ của Vân Yên nháy mắt bị kéo về, nàng nghiêng đầu nhìn về phía phát ra thanh âm, một cô gái y phục vàng nhạt đứng trong bụi hoa đối diện nhìn nàng, trong mắt có chút phiền muộn.

"Thần nữ thỉnh an công chúa." Vân Yên khẽ phúc thân, Bích Thủy bên cạnh cũng bất đắc dĩ hành lễ.

Mộ Chiêu Dương nhíu mày, đi tới nhìn Vân Yên, không nhanh không chậm nói: "Ngươi hại Lục ca còn chưa đủ sao, còn vào cung làm gì, ngươi biết có bao nhiêu người chê cười Lục ca không?"
Vân Yên khẽ lắc đầu nhìn Mộ Chiêu Dương, đây là kiểu lý luận gì a, nàng hại Mộ Cảnh Nam? Nàng mới là người bị hại được không, nhưng nàng vẫn nói: "Công chúa nói rất đúng, nhưng Hoàng hậu nương nương triệu kiến, thần nữ không dám không tuân theo."
"Mẫu hậu triệu kiến?" Mộ Chiêu Dương có chút kinh ngạc, nàng liếc Vân Yên một cái, lát sau mới nói: "Ngươi đừng mơ tưởng gả cho Lục ca, ngươi căn bản không xứng với hắn, sớm mất ý niệm này đi."

Bích Thủy bên cạnh nghe Mộ Chiêu Dương nói thế, mắng: "Thật là lòng lang dạ sói, lúc trước nếu không nhờ tiểu thư chúng ta cứu ngươi, ngươi đã sớm bị độc chết, bây giờ còn nói chuyện với ân nhân cứu mạng mình như thế."
Nghe vậy, Mộ Chiêu Dương trợn tròn mắt, nàng nhìn Bích Thủy, tức giận nói: "Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói gì chẳng lẽ ngươi nghe không hiểu sao? Không phải ngươi rất ghê gớm sao? Công chúa điện hạ tự cho là đúng!" Bích Thủy giễu cợt nhìn Mộ Chiêu Dương.

"Ngươi..." Mộ Chiêu Dương tức xanh mặt, thân thể cũng run lên.

Vân Yên bất đắc dĩ, sao nàng lại quên nha đầu Bích Thủy này mỗi lần gặp Mộ Chiêu Dương sẽ cãi nhau một trận chứ?
"Công chúa, Bích Thủy không phải cố ý mạo phạm ngài, kính xin ngài đừng chấp nhặt với nàng." Vân Yên nói với Mộ Chiêu Dương.

Ánh mắt Mộ Chiêu Dương vốn đang nhìn Bích Thủy, nhất thời chuyển sang nhìn Vân Yên, nàng cắn răng, oán hận nói: "Bản công chúa có thể không chấp nhặt với nàng nhưng Vân Yên ngươi phải xin lỗi bản công chúa! Còn nữa sau này cũng không được phép nói với người khác chuyện ngươi đã cứu bản công chúa!"
"Tại sao, tiểu thư chúng ta sai chỗ nào, người sai rõ ràng là ngươi.

Tri ân không báo, tiểu nhân!" Bích Thủy bất mãn nói.

"Ngươi lặp lại lần nữa, người tới, kéo nha đầu này ra chém cho ta." Mộ Chiêu Dương bốc hỏa, quát lớn, nàng ra lệnh, lập tức có mấy tên nô tài tới kéo Bích Thủy đi.

Vân Yên chỉ cảm thấy thật nhức đầu, nàng nói với Mộ Chiêu Dương: "Kính xin công chúa giơ cao đánh khẽ!"
"Nếu bản công chúa nói không thì sao?" Mộ Chiêu Dương lạnh giọng nói, "Vân Yên, ta tuyệt đối không cho phép ngươi gả cho Lục ca."
Vân Yên khẽ lắc đầu, nhìn về phía trước lạnh nhạt nói: "Ta nói muốn gả cho Lục vương gia lúc nào? Vì sao công chúa chắc chắn ta sẽ gả cho hắn?"
"Bởi vì Lục ca thích ngươi, ngươi cũng thích Lục ca đúng không?" Mộ Chiêu Dương nhìn Vân Yên hỏi.

Vân Yên lắc đầu, chỉ cảm thấy buồn cười, sao Mộ Cảnh Nam có thể thích nàng, sợ là chỉ có một mình vị công chúa này nghĩ vậy, về phần nàng, càng không thể nào thích Mộ Cảnh Nam, lý do là nàng không có ý định thích bất cứ ai.

"Ngươi cười cái gì?" Mộ Chiêu Dương bất mãn nói.


Bích Thủy bên cạnh nói: "Vị công chúa này cũng quá ngang ngược đi, ngay cả cười cũng không được."
"Câm miệng!" Mộ Chiêu Dương tức giận quát.

Vân Yên thở dài, nghe thấy tiếng vang cách đó không xa, nàng nói: "Nếu ta nói với ngươi ta thích Tứ vương gia thì sao?"
"Ngươi thích Tứ ca?" Mộ Chiêu Dương trợn to mắt, vẻ mặt khó có thể tin.

Vân Yên gật đầu: "Hiện tại công chúa yên tâm rồi chứ."
"Làm sao ngươi có thể không thích Lục ca, hừ!" Mộ Chiêu Dương nắm chặt hai quả đấm, rống lên với Vân Yên, xoay người tức giận đùng đùng rời đi.

Mấy thái giám thấy công chúa rời đi cũng buông Bích Thủy ra.

Nhìn bộ dáng công chúa rời đi, Bích Thủy lẩm bẩm: "Thích Mộ Cảnh Nam, nàng mất hứng, không thích Mộ Cảnh Nam, nàng cũng mất hứng, rốt cuộc nàng muốn thế nào?"
Nghe động tĩnh xung quanh biến mất, Vân Yên cười thầm, xem ra người đã đi, Mộ Thanh Viễn chắc hẳn đã tin tưởng nàng.

"Thôi, không cần để ý, chúng ta đi thôi." Vân Yên nói xong chuẩn bị đi về phía trước, nhưng chưa đi được mấy bước, đột nhiên cổ tay bị nắm chặt, cả người bị kéo về phía sau.

"Làm gì?!" Vân Yên kinh hãi nói.

Nhưng hình như người kia cũng không để ý gì, trực tiếp kéo nàng đi, cho đến khi Vân Yên cảm thấy sau lưng đụng phải núi giả, nàng mới thấy rõ người trước mắt.

"Ngươi làm gì vậy?" Vân Yên tức giận nói, chuẩn bị rời đi.

Nhưng dung nhan yêu nghiệt của người trước mắt thoáng hiện lên lửa giận, hắn tiến lên một bước, chống tay lên tảng đá nhốt Vân Yên trong lòng, trong đôi mắt xếch như có ngọn lửa nhấp nháy, hắn khẽ nhếch môi: "Ta muốn ngươi.".

Bình Luận (0)
Comment