Editor: Melodysoyani
Mộc Vương Lý Ung là nhị nhi tử của hoàng đế, mẫu phi hắn là Huệ Quý Phi rất được thánh thượng sủng ái, phía dưới còn có một vị bào đệ (em trai ruột) làThất hoàng tử cũng được yêu thương hết mực.
So với bào đệ được yêu thương, Lý Ung lại giống như không phải do Huệ Quý Phi sinh ra vậy, thậm chí còn có chút chán ghét. Đây cũng không phải tin đồn vô căn cứ, là Huệ Quý Phi từng tự mình nói rõ với Lý Ung, trừ ngày lễ ngày tết ra, không cần tiến cung thỉnh an bà. Chỉ là, Lý Ung giống như người chu đáu về mọi mặt, tất nhiên là sẽ không nghe, nhưng hắn đi thỉnh an cũng không thấy được Huệ Quý Phi.
Muốn nói lý do của chuyện này thì, nghe nói là bởi vì lúc Huệ Quý Phi hoài Lý Ung là long phượng thai, Lý Ung sinh ra trước, muội muội sinh ra sau trời sinh thể yếu, không đến mười lăm phút đã qua đời. Vả lại năm ấy Lý Ung sinh ra, nước mưa úng ruộng, không ít người chết đói, bị Khâm Thiên Giám cho rằng là điềm xấu. Vì vậy từ sau khi Lý Ung sinh ra đã bị đưa vào chùa miếu, mẫu thân hắn là Huệ Quý Phi cũng bởi vậy mà bị Hoàng Thượng vắng vẻ.
Sau đó, không biết Huệ Quý Phi đã dùng biện pháp gì có lại lòng của thánh thượng, đến khi mang thai Thất hoàng tử, Hoàng Thượng mới nhớ tới còn có một nhi tử khác ở chùa miếu.
Lúc bị triệu hồi cung, Lý Ung đã hơn bảy tuổi, là tuổi đã có thể học hành. Người trong cung khinh thường hắn do hòa thượng nuôi lớn không hiểu lễ, có kẻ gan lớn còn trực tiếp nhục nhã hắn. Mà mọi chuyện kết thúc, sau khi Lý Ung đánh chết một tiểu thái giám cắt xén phần ăn của hắn, Hoàng Thượng cảm thấy đứa con trai này lòng dạ tàn nhẫn như là người hoàng gia, chậm rãi bắt đầu coi trọng hắn. Huệ Quý Phi nào đó, lại bắt đầu càng thêm chán ghét Lý Ung, bà cho rằng một nam hài bảy tuổi đã có thể giết người, sau khi lớn lên không chừng sẽ phạm phải chuyện gì đó.
Không được mẫu thân thương yêu, Lý Ung chỉ có thể không ngừng mà nỗ lực làm phụ hoàng hắn nhìn đến hắn. Những năm gần đây, hắn đã giỏi văn giỏi võ, thế cho nên Hoàng Thượng mới có thể giao trọng trách làm Ngự Sử tuần tra cho hắn.
Lúc này Lý Ung, đang ở thư phòng xem danh sách quan viên tham ô ở Tùy Châu lần này. Từ nhỏ hắn chỉ đốt đàn hương, là khi còn bé đã dưỡng thành thói quen ở chùa miếu, thư phòng của hắn cũng là nhàn nhạt thoảng mùi của mực viết và đàn hương.
Khi nhìn đến hai chữ Giang Hoài, ngón tay thon dài của Lý Ung điểm xuống sổ, môi mỏng hơi hơi giơ lên.
*Xì xào*
Bồ câu đưa tin dừng ở bên cửa sổ, Lý Ung mở tin trong thùng ra, xem xong tin tức Lý Đạt truyền đến, nghĩ đến gương mặt xinh đẹp của Giang Cảnh Nghiên, thế nhưng lòng có chút ngứa ngáy.
*Ngáp*
Giang Cảnh Nghiên bịn miệng, sống không còn gì luyến tiếc mà nhìn sàn nhà phát ngốc, cả buổi chiều đều không thoát khỏi Lý Đạt và thủ hạ của hắn. Lúc đang buồn rầu ở trong phòng, lại thu được danh thiếp bạn học cùng trường Lưu Xương của phụ thần, Lưu Xương dịu dàng nói từ chối khéo Giang Cảnh Nghiên đến viếng thăm, cuối cùng còn để lại một địa chỉ, nhưng cũng không phải là phủ trạch của ông.
“Ta đã biết rồi.” Giang Cảnh Nghiên nhìn thư lầm bầm lầu bầu, nhận được ít bạc vụn từ trong tay Thôi ma ma, đưa cho gã sai vặt truyền tin: “Chút tiền ấy, tiểu ca cầm mua trái cây đi.”
Gã sai vặt kia nhận tiền, ước lượng, khóe miệng méo xuống không phải thực vừa lòng với trọng lượng này, trước khi đi còn cố ý nhìn bà tử Lý Ung phái tới trong phòng.
Đối với người đã đi xa, Thôi ma ma căm giận nói: “Thật là mắt chó nhìn người thấp.”
“Không trách hắn.” Giang Cảnh Nghiên cũng để ý hành vi mới vừa rồi của gã sai vặt, cả đời phụ thân nàng thanh liêm, tiền bạc trong nhà mà nàng có thể mang đến vốn là không nhiều lắm. Ở giữa kinh đô phú quý này, ít tiền mà nàng chuẩn bị, sợ là đều không bằng một phần ba của quan gia tầm thường: “Người ta cũng đã đưa thư đến rồi, ít nhất không phải có ý xấu.”
“Ai.”
Thôi ma ma lại thở dài một tiếng.
Hai ngày này, Giang Cảnh Nghiên nghe được nhiều nhất chính là tiếng thở dài. Nàng sống qua một đời người, cho dù trước mắt cực kỳ khó khăn, nàng cũng sẽ không oán giận thở dài với Thôi ma ma. Nếu nàng không thể tự cứu, còn không bằng đừng có thêm một đời này.
Ngây ngốc trong khách điếm càng lâu, Giang Cảnh Nghiên càng thêm khó chịu, ra cửa đi một chút, phía sau lại có mấy cái đuôi đi theo, không được tự do, thật sự đau đầu.
Cứ chịu đựng như vậy, đã tới buổi tối rồi.
Lúc dùng cơm chiều, Lý Đạt còn cố ý nhắc nhở Giang Cảnh Nghiên một lát, nói thời gian không nhiều lắm, xin Giang tiểu thư suy xét rõ ràng thuận ý Mộc Vương thì cả nhà người sẽ bình bình an an, hay là chờ ngày mai nhìn mình cửa nát nhà tan. Đương nhiên, Lý Đạt càng nói càng khéo léo, nhưng ý tứ không sai chút nào.
Giang Cảnh Nghiên không quan tâm Lý Đạt, lo ăn cháo của mình, ăn xong lập tức đóng cửa lên giường ngủ.
Hôm nay bởi vì Lý Ung phái bà tử tới chiếm giường của Thôi ma ma, Giang Cảnh Nghiên đã ngủ cùng giường với Thôi ma ma.
Nàng gối lên tay Thôi ma ma, giống khi còn bé nắm tay khoác lên bụng Thôi ma ma, độ ấm truyền tới từ lòng bàn tay làm người ta bình thản, nhưng nàng lại hoàn toàn không buồn ngủ.
“Ma ma, mấy ngày trước đây con bảo người mua hương, người đã mua một ít chứ?”
Thôi ma ma gật gật đầu, tròng mắt xoay vòng vòng, khẩn trương làm ngực đỗ mồ hôi.
Giang Cảnh Nghiên vỗ vỗ Thôi ma ma, suy sụp mà nằm thẳng, nhớ tới kiếp trước cửa nát nhà tan, nàng cũng không còn quá sợ hãi.
Một lát sau, nàng rón ra rón rén xuống giường, đi đến phòng ngoài, nhìn thấy bà tử kia ghé vẫn nầm sấp trên án kỷ không nhúc nhích, lấy gậy gỗ đã chuẩn bị ra, hung hăng đập vào cồ bà tử.
Lúc bà tử ngã xuống đất, hai tay Giang Cảnh Nghiên tiếp được bà, đỡ lên án kỉ một lần nữ, người không biết sẽ thấy giống như đang ngủ.
Thôi ma ma xách một cái tay nải theo, nhìn qua bà tử đã hôn mê, lòng có chút không yên: “Cô nương đã hạ mê hồn dược rồi, sao còn đánh người, nếu có sơ xuất gì……”
“Sẽ không.” Giang Cảnh Nghiên đánh gãy Thôi ma ma, hiện tại nàng không có thời gian giải thích với bà, người trong cung phái tới không phải là kẻ không có tính cảnh giác, vì để ngừa ngộ nhỡ, nàng chỉ có thể làm như vậy. Hơn nữa với sức lực nhỏ bé của nàng, tuyệt đối không thể đánh chết người.
Tuy rằng Lý Ung phái người tới theo dõi mình, nhưng cũng may trong phòng chỉ có một bà tử, bên ngoài chỉ có một nam nhân canh giữ ở phòng cách vách.
Mà chỗ Giang Cảnh Nghiên, lại là một phòng ở tầng trệt trên lầu, chuyện này làm cho các nàng có thể nhảy cửa sổ rời đi.
Mang tay nải lên, Giang Cảnh Nghiên căn cứ vào địa chỉ mà Lưu Xương đã cung cấp ban ngày, cùng Thôi ma ma đi hơn nửa canh giờ đã đi tới một chỗ ấn nấp thấp bé ở trước cửa.
Giang Cảnh Nghiên giơ tay muốn gõ cửa, bị Thôi ma ma bắt lấy: “Cô nương, người nói chúng ta có thể tin Lưu Xương kia không?” Chuyện tới trước mắt, lòng Thôi ma ma càng hoảng. Đầu năm nay người xấu quá nhiều, Thôi ma ma nhìn gương mặt như hoa như ngọc của cô nương nhà mình, thấp thỏm.
Đã đi đến bước này, Giang Cảnh Nghiên không có đường lui, buổi trưa ngày mai phải định vụ án rồi, sau này cơ hội muốn lật lại bản án xa vời. Nàng chỉ có thể bắt lấy cơ hội lần này.
“Cộc Cộc”
Liên tục ba tiếng, dừng lại, lại là ba tiếng.
Cửa “Kẽo kẹt” một tiếng, từ từ mở ra, mở cửa là gã sai vặt tới truyền tin vào hôm nay. So với lợi thế ban ngày, gã sai vặt cung kính rất nhiều, dẫn theo Giang Cảnh Nghiên và Thôi ma ma quẹo vào một cái sân.
Chính phòng đốt ngọn nến, gã sai vặt làm thủ thế “mời”, Giang Cảnh Nghiên dẫn theo Thôi ma ma vào phòng.
Trong phòng gấm vóc rải đất, không kịp nhìn bình hoa xinh đẹp, ở giữa bên cạnh bàn bát tiên, một vị nam nhân trung niên mặc thường phục ngồi ở đó, có lẽ là tín hiệu mà ban ngày Lưu Xương đã để lại.
“Lưu thúc, chất nữ quấy rầy rồi.” Giang Cảnh Nghiên gặp mặt quỳ xuống trước, Thôi ma ma cũng quỳ theo.
Lưu Xương vội nâng Giang Cảnh Nghiên dậy, pha một chén trà nóng cho nàng, đưa tới trong tay Giang Cảnh Nghiên: “Chuyện ban ngày, mong chất nữ thứ lỗi. Con đã bái thiếp gọi ta một tiếng thúc thúc rồi, có chút lời, ta cần phải nói với con.” Lưu Xương nhấp trà, làm thủ thế “mời” với Giang Cảnh Nghiên.
Môi Giang Cảnh Nghiên chạm chiếc cốc, môi dưới trơn bóng, không uống: “Mời thúc thúc nói.”
“Phụ thân con làm người, ta hiểu rõ. Muốn nói hắn tham ô, ta là người đầu tiên không tin. Chẳng qua, haiz.” Lưu Xương liên tiếp thở dài ba cái, mới nói tiếp: “Chẳng qua vụ án lần này liên lụy rất nhiều quan cao, long nhan rất giận dữ, nếu chất nữ muốn lật lại bản án cho Hoài huynh, sợ là hy vọng không lớn.”
“Hy vọng này không lớn, nói chung vẫn là có hi vọng đi. Chất nữ vẫn mong thúc thúc chỉ điểm.” Nói xong, Giang Cảnh Nghiên lại chắp tay thi lễ hành lễ với Lưu Xương.
Lưu Xương ngó mắt Giang Cảnh Nghiên, ông ta hành tẩu quan trường qua nửa đời người, vẫn là đầu tiên nhìn thấy người có nhan sắc xinh đẹp như nàng, cũng khó trách phía trên cố ý dặn dò mình phải cẩn thận hành sự. Nếu không phải vị phía trên có thanh danh thô bạo, ông ta thật muốn nếm thử mới mẻ, dù sao nơi này là biệt uyển của ông ta, ông ta làm gì thì ai biết được.
Giang Cảnh Nghiên thấy ánh mắt Lưu Xương lập loè, lại có chút quen thuộc, làm nàng nghĩ đến những kẻ ăn chơi ở khách điếm Phúc Lai. Nghĩ đến ý nghĩ này, xác thật là nàng quá sốt ruột, thiếu suy xét.
Cùng lúc đó, da đầu nàng bỗng nhiên có chút tê dại, thầm nghĩ trong lòng không tốt, đứng dậy nói: “Chuyện này chất nữ biết Lưu thúc khó xử, một khi đã như vậy, ta và Thôi ma ma cáo biệt trước vậy.”
“Ai, từ từ.” Lưu Xương chạy đến trước cửa, ông ta thật vất vả mới có cơ hội có thể bế đùi Mộc Vương, như thế nào bằng lòng từ bỏ: “Hiện đã là nửa đêm, hai nữ nhân các người đi ra ngoài có nhiều bất tiện, không bằng nghỉ ngơi một đêm ở biệt uyển của thúc thúc, cứ tính là lời xin lỗi khi thúc thúc không giúp được gì.”
Lưu Xương càng là chấp nhất không cho mình đi, hơn nữa đầu càng ngày càng đau, Giang Cảnh Nghiên lập tức biết mình bị tính kế, gắt gao bắt lấy tay Thôi ma ma.
Tay Thôi ma ma đau mà không dám nói, bà nhìn đến thái dương cô nương ra mồ hôi mỏng, lại thấy cô nương vội vã muốn đi, trong lòng biết nơi này có vấn đề, nâng cô nương mở cửa.
Lưu Xương tỏ thiện ý không thành, vỗ vỗ tay, trong viện lập tức xuất hiện một đám gia đinh.
“Lưu thúc, ngươi đây là?” Giang Cảnh Nghiên đỡ trán, chất vấn nói.
Lưu Xương cười cười, lộ ra tướng mạo sẵn có:“Giang Hoài thật đúng là dưỡng ra một nữ nhi thông minh, nếu ngươi đều phát hiện, ta liền không che dấu. Ngươi đã uống canh mê hồn của ta, không thể thoát khỏi cửa lớn này. Ta thành thật nói với ngươi, chuyện hôm nay ngươi đừng trách ta, Mộc Vương gia là loại người gì, trong lòng ngươi và ta đều rõ ràng.”
Tới tình trạng này rồi, Giang Cảnh Nghiên chỉ có thể ở trong lòng mắng mình ngốc, từ khi vào cửa nàng nên phát hiện không đúng, nếu là người chính trực, một tiểu quan ngũ phẩm, sao lại có tiền đặt mua biệt uyển, càng đừng nói biệt uyển còn trang hoàng hoa lệ đến như thế. Còn có ánh mắt ban ngày gã sai vặt kia nhìn ba tử, nàng nên sớm nghĩ đến.
Nhưng mà thời gian đã trễ, đầu nàng càng ngày càng nặng, nàng phải đi lên đường xưa như vậy sao?
Không cam lòng!
Một dòng lệ xẹt qua khóe mắt, ý thức Giang Cảnh Nghiên càng ngày càng mơ hồ, giữa lúc hoảng hốt chỉ nghe được tiếng thét thét chói tai của Thôi ma ma, nàng muốn ôm lấy Thôi ma ma, đôi tay lại vô lực, nặng nề mà hôn mê qua đi.
…
Giang Cảnh Nghiên mơ về một giấc mộng thật lâu, nàng về tới năm bảy tuổi ấy, mẫu thân nằm ở trên giường bệnh, dặn dò sau này nàng phải chăm sóc đệ muội. Thời gian trôi qua một năm, cửa lớn trong nhà bị bà mối đạp đến hư, nhưng đều bị phụ thân nàng đưa từng người một ra. Phụ thân dạy tỷ đệ bọn họ biết chữ, Thôi ma ma dạy nàng nữ công gia chánh. Nhưng hình ảnh đột nhiên biến thành mặt kính, vỡ vụn nứt ra. Giang Cảnh Nghiên liều mạng cướp những mảnh nhỏ đó, nhưng lại không bắt được cái nào. Nàng đi vào một không gian đen nhánh, nhìn đến một đôi mắt màu đen, gắt gao nhìn thẳng nàng không bỏ. Nàng chạy trốn, té ngã, bò lên lại chạy……
“Đừng, đừng.”
Lý Kê nhìn người đang nói bậy bạ trên giường, đã qua một ngày, theo lý thuyết dược tính của canh mê hồn đã sớm hết, nhưng người vẫn chưa tỉnh.
Hắn vén góc áo lên, ngồi ở mép giường, ngón tay lạnh lẽo vừa mới chạm vào thái dương của Giang Cảnh Nghiên, đã bị nàng bắt lấy.
Trong lúc ngủ mơ Giang Cảnh Nghiên như là bắt được rơm rạ cứu mạng, kẹp trong lòng ngực, lại cọ cọ, lạnh lẽo như băng, thực thoải mái.
Chờ đến khi Lê Tiến tiến vào, nhìn đến Giang Cảnh Nghiên ôm tay Thái Tử điện hạ, cọ cọ, mà Thái Tử điện hạ, thế nhưng không có ý từ chối. Gãi gãi tóc, Lê Tiến cố ý đề cao âm lượng, nói: “Bẩm điện hạ, thuộc hạ đã lật tung nhà Lưu Xương lên, trời ạ, ngài biết nhà hắn giấu bao nhiêu……”
“Suỵt”
Lý Kê làm thủ thế “im lặng” với Lê Tiến, nhìn đến dáng vẻ Lê Tiến khó hiểu, lắc lắc đầu nói: “Cô đã biết, ngươi lui ra trước đi.”
“Vâng.” Lê Tiến không hiểu vì sao.
“Đợi lát nữa hãy nói.” Lý Kê trầm giọng nói.
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.” Lê Tiến không cam lòng mà lui đi ra ngoài, hắn không hiểu, ngày xưa hắn đến báo cáo, Thái Tử điện hạ chưa từng đánh gãy mình, hơn nữa hôm nay hắn có phát hiện rất lớn! Lê Tiến lòng nóng như lửa đốt đấm thân cây ở bên ngoài cửa, cung nữ lui tới đều tránh đi thật xa.
…
Lúc Giang Cảnh Nghiên tỉnh lại, nàng ngửi được một hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái, nhớ lại chuyện nàng bị Lưu Xương hạ dược, nàng đột nhiên ngồi dậy, lại bị một vật trong ngực đánh lên đầu.
“Ai da.”
Một tay Giang Cảnh Nghiên che lại cái trán kêu đau, một tay khác đang muốn gạt vật trong ngực ra, lại phát hiện là tay người.
“A!”
Một tiếng thét chói tai vang phá nứt Đông Cung, chờ đến lức Giang Cảnh Nghiên nhìn đến chủ nhân của tay kia, nháy mắt dại ra.
Nàng nằm xuống một lần nữa, nhắm mắt lại, hai tay che ở trước mắt, lẩm bẩm nói: “Nhất định là ta đang nằm mơ, là nằm mơ!”
Nhưng thật sự cũng không theo như ý nàng, chỉ chốc lát sau, nàng cảm thấy lưng có chút lạnh lẽo, lập tức nghe người nọ không mặn không nhạt mà nói: “Ngươi ôm cánh tay cô lâu như vậy, cánh tay cô đã tê rần, có phải ngươi nên xoa xoa giúp cô hay không?”
“……” Giang Cảnh Nghiên khẩn trương đến phía sau lưng đều là mồ hôi, xoa cái gì mà xoa, đời này ta có quen với ngươi sao?
Hơn nữa đời trước rõ ràng là một người thanh lãnh (trong trẻo nhưng lạnh lùng), làm sao đột nhiên nói ra lời nói...... Ngạo kiều như vậy!
Thấy Giang Cảnh Nghiên bất động, Lý Kê tách tay Giang Cảnh Nghiên ra, hù nói: “Ngươi còn không dậy nổi, đó là khi quân.”
Nháy mắt, Giang Cảnh Nghiên nhảy dựng lên từ trên giường.
~ Hết chương 3~