Editor: Melodysoyani
Những ngày ở Đông Cung cũng không được tốt lắm, có thể nói là sống một ngày bằng một năm.
Giang Cảnh Nghiên có lòng theo dõi án tham ô ở Tùy Châu, thế nhưng thân phận thấp kém, không gặp được Lý Kê. Nàng muốn ra cửa, lại bị Như Hoa và Như Ngọc ngăn cản, nói là Thái Tử điện hạ vì suy nghĩ cho an toàn của nàng, cố ý dặn dò không cho nàng ra phủ.
Làm gì vậy, muốn cầm tù nàng sao? Ông trời, làm sao đột nhiên nàng có loại cảm giác bị độc chiếm như kiếp trước thế.
Đối với Lý Kê ở đời này, Giang Cảnh Nghiên đã nhìn không thấu, khác biệt quá lớn, nàng bắt đầu hoài nghi có phải đã tới một thời không khác rồi hay không, hiện thực vẫn luôn tương phản với trí nhớ của nàng.
Toàn bộ phủ Thái tử, Giang Cảnh Nghiên chỉ có thể di chuyển ở Ngô Đồng Uyển và hoa viên gần đó, viện này nàng hết sức quen thuộc, đâu là cửa nhỏ của căn thiên viện, nàng đều rõ ràng. Nhẹ nhàng ném Như Hoa ra sau, trước mắt nàng xuất hiện một dãy núi giả.
Núi giả khắc từ đá cao chót vót, ngẫu nhiên có hoa cỏ quý hiếm. Giang Cảnh Nghiên đi vào một cái sơn động, nàng nhớ rõ từ nơi này đi đến phía trước sẽ có một rừng trúc, mà sau rừng trúc là thư phòng của Lý Kê. Hiện tại nàng, thích chủ động ra trận hơn.
Nhìn đến ánh sáng xuất hiện đằng trước, bước chân Giang Cảnh Nghiên nhanh hơn chút, đến khi ở cửa sơn động, trước mắt bỗng nhiên hiện lên một bóng người, nàng vội vàng lui về sơn động, ngực đập phình phịch, không biết mới vừa rồi có bị nhìn thấy không.
Lúc đang chuẩn bị lui về phía sau để trở về, người nọ quay đầu lại vội vàng thoáng nhìn, lúc Giang Cảnh Nghiên nhìn thấy mặt của đối phương, ngực giống như bị độn khí sắp vỡ tung ra, trong phút chốc, thời gian 5 năm bị cầm tù kia dũng mãnh nhập vào trong óc, hiện tại nhớ tới đó lòng vẫn còn sợ hãi.
Lý Mộc, hắn không phải là người của Lý Ung sao, làm sao lại ở Đông Cung?
Giang Cảnh Nghiên chớp chớp đôi mắt, nín thở xem chừng. Lý Mộc cong eo lén lút mà chậm rãi đi tới, hắn vừa đi vừa dùng chân quét lá trúc trên đất, như là đang tìm cái gì vậy. Giang Cảnh Nghiên nỗ lực nhớ lại những chuyện có liên quan đến Lý Mộc, lần đầu tiên thấy hắn, chính là sau khi Lý Kê chết ở kiếp trước, nàng bị nhốt ở hoang viên, Lý Mộc tới đưa cơm cho nàng, lần đầu Lý Mộc đưa là cơm thiu, sau đó một khi khó chịu lập tức tới hoang viên đánh chửi nàng để trút cơn giận. Tuy thân thể đã không còn đau đớn, nhưng vết thương trong tâm hồn không cách chữa khỏi.
Hít sâu một hơi, hành vi lén lút của Lý Mộc vào hôm nay, trong đó rõ ràng có điểm kỳ lạ. Mắt nàng một khắc cũng chưa từng rời khỏi Lý Mộc, đang chờ đợi cơ hội.
“Ngươi đang nhìn cái gì?”
Đột nhiên có một nguồn nhiệt dán lên thân sau, còn có một tiếng yếu ớt.
Tim Giang Cảnh Nghiên đập chậm nửa nhịp, lúc phục hồi tinh thần lại muốn há mồm la lên, đã bị một bàn tay to bịt lại, mang theo hơi ẩm, đầu lưỡi nàng không cẩn thận đụng tới, mằn mặn.
“Suỵt.” Lý Kê làm thủ thế im lặng, cười xấu xa, như tiểu hài tử thực hiện được trò đùa quái ác, lại lập tức nghiêm mặt, chỉ chỉ Lý Mộc ngoài động, thấp giọng nói: “Đừng ầm ĩ.”
Giang Cảnh Nghiên gật gật đầu, trong mắt tất cả đều là kinh ngạc, cũng không biết Lý Kê phát hiện mình vào lúc nào, hay là nói hắn vẫn luôn đang âm thầm quan sát mình, hoặc là hắn theo dõi Lý Mộc mới phát hiện mình. Rốt cuộc sự thật như thế nào, đã không còn quan trọng, ấm áp phía sau lưng còn chưa rút đi, mặt không dấu vết nóng lên định nghiêng về phía trước, lại lập tức bị túm về.
“Hự.”
Khi lưng nàng dán lên ngực Lý Kê, nhỏ giọng lên tiếng.
Lý Kê cau mày, khó chịu nói: “Đừng nhúc nhích.”
Thân thể càng thêm cứng đờ, tâm lại loạn như tơ tằm chưa cuốn rửa. Thẳng đến nàng thấy lại có một người khác tới rừng trúc, tuy người nọ che mặt, nhưng nhìn bóng dáng nàng đã có thể nhận ra là quản gia Lý Đạt ở quý phủ của Lý Ung. Có gian tình! À không, là có biến.
Quả nhiên, nàng nhìn thấy Lý Đạt duỗi tay đến trước mặt Lý Mộc, như là muốn cái gì đó, Lý Mộc không thể lấy ra quỳ trên mặt đất, Lý Đạt lập tức đạp xuống chân Lý Mộc ba cái.
Cố lên, tàn nhẫn thêm một chút. Trong lòng Giang Cảnh Nghiên yên lặng cỗ vũ cho Lý Đạt.
Nhưng Lý Đạt không tiếp tục đánh Lý Mộc nữa, hai người lại nói vài câu, đáng tiếc Giang Cảnh Nghiên ở quá xa, không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì.
Mắt thấy Lý Mộc sắp phải rời đi, Giang Cảnh Nghiên lặng lẽ ngẩng đầu chăm chú nhìn Lý Kê, vừa lúc đụng phải tròng mắt màu đen của hắn, nàng ngượng ngùng mà cười cười, nói: “Điện hạ không đi bắt người sao?”
Lý Kê cúi xuống người, môi hai người phả khí vào mặt đối phương: “Ngốc, ngươi không biết cái gì gọi là thả dây dài câu cá lớn sao!”
Lúc này tâm hồn Giang Cảnh Nghiên đã trưởng thành sớm không còn là thiếu nữ mười sáu tuổi hay mơ mộng, Lý Kê đến gần như vậy, không có thẹn thùng, chỉ là hơi thở hắn phả vào trên mặt có chút ngứa, không thoải mái lắm. Nàng di chuyển về phía sau, nhưng bởi vì chân không nhúc nhích quá lâu nên đã tê rần, thân thể không vững ngã về phía sau, nàng vô ý thức nắm lấy tay Lý Kê, tuyệt đối không nghĩ tới Lý Kê không chỉ không giữ chặt nàng ngược lại đẩy nàng ra.
“Ai da”
Nghẹn khí, cực khẽ một tiếng.
Mông Giang Cảnh Nghiên chấm đất, ngã một cái rất mạnh.
“Người!” Sau khi Giang Cảnh Nghiên đứng lên, xác nhận Lý Mộc đã rời đi, nàng mới vừa nhấc tay muốn mắng người, nghĩ đến đối phương là Thái tử, mà hiện tại mình vẫn là nữ nhi của một tội thần, lại buông tay, lúc đi qua bên người Lý Kê, không tình nguyện nói câu: “Quên đi.”
“Đợi một chút.” Lý Kê di chuyển tới trước người Giang Cảnh Nghiên lần nữa, một tay chống cằm, giữa những hàng chữ đều lộ ra không vừa lòng: “Giang Cảnh Nghiên, ngươi biết đây là đâu không?”
Xong rồi xong rồi, Lý Kê sẽ không xem nàng thành gian tế đi, cá lớn trong miệng hắn có phải là ám chỉ mình hay không? Giang Cảnh Nghiên cúi đầu, nghĩ lại, rất hoảng hốt, nếu hắn ép buộc, mình nhất định sẽ nõi rõ ràng ra hết:“Ngại quá Thái Tử điện hạ, ta lạc đường.”
“Lạc đường?” Lý Kê sờ sờ râu hôm nay còn chưa kịp cạo, làm dáng vẻ suy xét, làm như không tin: “Không phải ta đã kêu Như Hoa đi theo ngươi sao, bà ấy đâu rồi?”
Như Hoa sớm bị nàng quăng lại, Giang Cảnh Nghiên có chút chột dạ, nhưng nghĩ đến Lý Kê lại không phải thật sự bắt được mình làm gà gáy chó trộm, làm gì phải chột dạ, lập tức ưỡn ngực, cười gượng nói: “Sân Đông Cung quá lớn, bọn ta lạc nhau rồi.”
Giang Cảnh Nghiên nói như vậy cũng không phải không có lý, trừ hoàng cung ra thì Đông Cung là nơi lớn nhất ở kinh đô, phủ trạch lớn nhất mà một nữ nhi của huyện lệnh thất phẩm như nàng có thể đi qua chỉ là nơi có phòng bảy vào bảy ra của quận thủ (quận trưởng), Đông Cung là nơi lớn gấp hơn mười lần nhà của quận thủ.
Nhưng bất kể Giang Cảnh Nghiên giải thích như thế nào, Lý Kê vẫn không buông tha nàng.
Thư phòng Lý Kê được bố trí thanh nhã, chậu khắc lan trúc, không có hương nhan, nơi này không hề kém với kiếp trước.
Giang Cảnh Nghiên đứng trước bàn gỗ hoa lên, trên đó chén sứ, ỡ giữa có tách trà cùng loại, đây là dặn dò của Lý Kê, trong lòng nàng có oán giận, nhưng giận mà không dám nói gì.
“Nghĩ kỹ chưa, muốn nói thật với cô hay không?”
“Bẩm điện hạ, thần nữ nói qua rất nhiều lần, thật là lạc đường…… Ai nha.”
Giang Cảnh Nghiên vừa thất thần, nước trà tràn ra, bắn vào trán, lạnh lẽo lại lạnh lẽo.
Thái tử không có nhẫn nại nghe nàng tiếp tục nói lạc đường, mặt lạnh lùng hù nàng nói: “Tạm thời cô mặc kệ có phải ngươi lạc đường hay không, nhưng vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy tên nô bộc kia lén lút thông đồng với người ngoài, chuyện của ngươi cô cũng nghe nói, thế nhưng có thể vì sửa lại án xử sai cho phụ thân mà từ Tùy Châu theo tới kinh đô, đúng là nữ tử hiếm thấy. Cô nhìn ngươi cũng là có chút kiến thức, chỉ cần ngươi giúp cô có được lai lịch của hai người kia, chuyện lần này, cô coi như không biết gì.” Dừng một chút, tăng thêm giọng điệu:“Nếu là trước đây, người nhìn thấy chuyện không nên thấy như ngươi, phải trầm xuống giếng.”
Hắn đang thử, Giang Cảnh Nghiên biết, hắn muốn xem mình và Lý Mộc có phải đồng lõa hay không, biện pháp tốt nhất, đó là để nàng bắt được Lý Mộc và Lý Đạt đứng sau hắn. Nhưng nàng ở chỗ này là người không quyền thế, muốn bắt người ở Đông Cung, nói dễ hơn làm.
“Điện hạ đã đánh giá cao thần nữ.” Hắn trong bông có kim (bề ngoài mềm mỏng, trong lòng nham hiểm), cố tình làm khó dễ, Giang Cảnh Nghiên cũng không phải người dễ dàng mắc mưu: “Thần nữ tay trói gà không chặt, lại không quyền thế, sao có thể làm việc cho điện hạ?”
Lý Kê khẽ cười, nói: “Không việc gì nữa, dường như là Như Hoa và Như Ngọc đi theo ngươi, ngươi lại tùy ý đi lại trong Đông Cung.” Nói xong, hắn xua xua tay: “Ngươi về đi.”
Đi tới cửa, Giang Cảnh Nghiên nghĩ đến mình là “Lạc đường” đến này, lại lui trở về, cung kính nói: “Thần nữ sợ lại lạc đường lần nữa, mong điện hạ cho hạ nhân dẫn đường giúp thần nữa.”
Nhìn người trước mắt cụp mi rũ mắt, Lý Kê nhanh chóng liếc mắt xem thường một cái, giả vờ, lại tiếp tục giả vờ với gia!
Cuối cùng, Lý Kê vẫn là người đưa Giang Cảnh Nghiên về Ngô Đồng Uyển.
Lúc Thôi ma ma nhìn đến Giang Cảnh Nghiên, túm tay nàng không buông, nước mắt nói rơi liền rơi: “Cô nương đi đâu vậy, có bị thương không, thời gian lâu như vậy, người biết không……”
“Ma ma, ta không có việc gì.” Giang Cảnh Nghiên cũng không định kể chuyện gặp được Lý Kê với Thôi ma ma, tuổi Thôi ma ma đã lớn, thấy việc đời không nhiều lắm, nói rõ với bà chỉ khiến bà càng thêm phiền não, nàng tùy tiện tìm lý do lừa Thôi ma ma, quay đầu khi nhìn đến lê tươi trên bàn, không khỏi khen một câu: “Ma ma, lê này trông có vẻ rất ngon.”
“Đây là hạ nhân mới mang đến từ trong nhà, nói là muốn đưa cô nương nếm thử.” Thôi ma ma cầm một miếng lê, đưa cho Giang Cảnh Nghiên, chỉ vào một bóng người ngoài cửa sổ: “Cô nương người nhìn đi, chính là hắn, người đang quét rác kia.”
Theo phương hướng ngón tay của Thôi ma ma, có một nam nhân cao gầy quét bụi đất ở đình viện, Giang Cảnh Nghiên nghiêm túc nhìn, người nọ không phải là Lý Mộc sao!
~ Hết chương 5~