Thúy nhi chỉ là một cờ thôi bị người định đoạt con, ngày hôm nay Dung Noãn Tâm muốn bắt được hắc thủ phía sau màn kia......
Nghe Dung Noãn Tâm phân tích, Dung Định Viễn giật mình nâng mày kiếm lên, hắn vạn lần không ngờ một tiểu nha đầu mới từ trong núi hương dã đi ra, lại có thể có khí thế và kiên quyết như vậy.
Lúc này Dung Noãn Tâm giống như một đóa Ưu Đàm Hoa (*) chỉ nở rộ ở trong đêm tối, xinh đẹp thơm ngát, trăm năm mới gặp, trên người của nàng có một loại khí chất riêng.
(*) Ưu Đàm Hoa: tên khoa học gọi là Sơn Ngọc Lan, theo truyền thuyết thần thoại thì hoa này sinh trưởng ở Himalaya, ba ngàn năm nở hoa một lần, sau khi nở hoa thì rất nhanh đã héo tàn. Sơn Ngọc Lan có cánh hoa hình bầu dục, màu trắng, hương hoa giống như hương thơm có thể ngửi thấy trong Phật tự (giống mùi cây Đàn Hương)…. (hình cảnh minh họa ở cuối chương)
Không phải ưu nhã đoan trang Dung Huệ Như, cũng không hoạt bát nóng bỏng như Dung Huệ Kiều.
Trên người của nàng có một loại gì đó làm cho người ta nhìn không thấu, thỉnh thoảng tài năng, thỉnh thoảng kín kẽ, hoàn toàn không cách nào nắm bắt.
Dung Định Viễn hơi ngẩn ra, trái tim lại dâng lên một cảm giác quen thuộc.
Đứa nhỏ này...... Giống ai đây? Tỉ mỉ suy nghĩ, hình như có mấy phần tương tự với hắn thời niên thiếu.
Đại phu nhân thấy Dung Định Viễn lâu không lên tiếng, trong lòng âm thầm tính toán hắn nhất định là tin lời nói của Dung Noãn Tâm, vì vậy, ả xoay chuyển lời nói, tròng mắt bén nhọn nhìn Thúy nhi: “Tốt cho một nô tài ăn cây táo rào cây sung, lại dám hãm hại chủ tử như vậy, người tới...... Giải Thúy nhi đến phủ Tông Nhân, thẩm vấn thật kỹ!”
Thúy nhi không ngờ Đại phu nhân lại có thể gán hết tội danh đến trên người của ả, ả không thể tin đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy nước mắt khiếp sợ.
“Đại phu nhân, ngài cũng không thể oan uổng nô tỳ, nô tỳ rõ ràng là làm theo phân phó của ngài......” Ả buồn bã gào thét nói, âm thanh trong cổ họng mang theo một chút run rẩy ủy khuất.
Ả nhìn Đại phu nhân, cắn chặt hàm răng, vì ả thấy được tức giận trong cặp mắt của Dung Noãn Tâm.
Người, cuối cùng vẫn là rất sợ chết, bao gồm chính ả, không người nào may mắn thoát khỏi.
Bất luận gặp phải chuyện gì, một khi so sánh với tính mạng của chính mình, đều nhỏ bé không đáng kể.
Thúy nhi còn chưa nói hết, đã bị Lâm mụ vả hai bàn tay ở miệng, theo tiếng ‘bành bạch’ thanh thúy này, máu tươi trong miệng Thúy nhi chảy ra, hàm răng cũng rớt hai cái ra ngoài, lần này ra tay thật đúng là hung ác ngoan độc, không hổ là người đi theo bên cạnh Đại phu nhân.
Mi tâm của Dung Định Viễn nhíu một cái, hình như có chút ghé mắt đối với hành động độc ác như thế của một vị phụ nhân.
Miệng Thúy nhi hàm chứa đầy máu tươi, đương nhiên là không nói ra lời, ả đành phải nén nước mắt, ai oán.
Hai bàn tay này cũng làm cho ả ý thức được Đại phu nhân là dựa vào không được, vì vậy, nàng lại dời ánh mắt đến trên người của Dung Noãn Tâm, mang theo tràn đầy cầu xin.
Dung Noãn Tâm có chút buồn cười, mới vừa rồi nha đầu này còn vênh váo đắc ý, chu đáo hãm hại mẫu thân của nàng, chỉ qua một chút thời gian, đã cầu xin nàng.
Nàng tự nhiên sẽ không cứu ả, nhưng lúc này, Dung Noãn Tâm lại cần một lời nói thật của ả.
Vì vậy, nàng lạnh lùng đi lên trước, bắt lại cổ tay của Lâm mụ, nhẹ nhàng đẩy sang bên cạnh.
Làm sao Lâm mụ có thể nghĩ rằng một tiểu thư như nàng lại có sức lực lớn như vậy, bất ngờ không kịp đề phòng bị Dung Noãn Tâm đẩy một cái, suýt nữa thì té ngã, cũng may cái bàn sau lưng khẽ ngăn lại, nhưng hông của bà ta lại mạnh mạnh mẽ mẽ va vào một phát, đau rát.
“Thúy nhi, ngươi nói mình oan uổng, bản tiểu thư cũng tin tưởng ngươi không phải hung thủ, với sự thông minh của ngươi, tuyệt sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế, cho dù đồ thật là ngươi trộm, ngươi cũng sẽ không giấu ở chỗ dễ thấy như thế, làm cho người ta lập tức đã lục soát ra, ta nói đúng không?”
Giọng nói của Dung Noãn Tâm lành lạnh, giống như ánh trăng lúc này.
Thúy nhi chợt gật đầu, máu trong miệng làm cho tiếng nói của ả mơ hồ không rõ, ả dứt khoát nhổ một ngụm, phun ra hai cái răng bị đánh rụng, lúc này mới hô lớn: “Tiểu thư nói rất đúng, cho dù nô tỳ mượn mười lá gan cũng không có dám làm chuyện như vậy, thật ra thì chuyện này.....”
Nàng cảm kích nhìn Dung Noãn Tâm, lúc muốn nói ra chân tướng, lại nghe Hạ Hà quát to một tiếng: “Thúy nhi, ngươi thật là to gan lớn mật, chuyện này rõ ràng chính là ngươi tự mình làm, ngươi cũng đừng có quên lão mẫu thân bị bệnh không có tiền chữa bệnh của ngươi! Mấy ngày trước đây ngươi còn nói với ta, muốn ta lấy ngân lượng chữa bệnh cho mẫu thân ngươi, ngươi quên sao?”
Lời của Hạ Hà vừa dứt, lời nói của Thúy nhi đột nhiên ngừng lại, đôi mắt nàng dần dần ảm đạm xuống, môi dưới bị hàm răng cắn ra một dấu răng thật sâu.
Hình như Hạ Hà đang nhắc nhở Thúy nhi cái gì đó, họ nhất định là bắt được điểm yếu của ả, tới dao động Thúy nhi.
Đại phu nhân làm việc luôn luôn thận trọng, nếu không phải vô cùng nắm chắc, ả tuyệt sẽ không dễ dàng ra tay.
Rất dễ nhận thấy, Thúy nhi bại lộ là tình huống xấu nhất trong dự tính của ả.
Dung Noãn Tâm không có bỏ qua một ít thất vọng và tức giận nhanh chóng lóe qua trong mắt Đại phu nhân.
Ả không bại, Dung Noãn Tâm cũng không thắng, đây là lần đầu tiên họ giao đấu chính diện, qua lần này, chỉ sợ thủ đoạn của Đại phu nhân sẽ càng thay đổi thất thường.
“Thật ra thì, chuyện này đúng là nô tỳ gây nên, nô tỳ nghĩ kiếm chút tiền tài xem bệnh cho lão mẫu thân bên ngoài phủ, mới có thể nhất thời gấp váng đầu, lấy thứ gì đó của Đại phu nhân...... Xin lão gia trách phạt nô tỳ!”
Hồi lâu, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu của Thúy nhi phiêu đãng ở trong không khí tĩnh lặng, bên ngoài truyền đến một tiếng chim hót, trời...... Đã hắc thấu.
Dung Noãn Tâm cũng không có tiếp tục truy cứu nữa, trong lòng nàng vô cùng rõ ràng, hậu chiêu (chiêu phía sau) của Đại phu nhân không chỉ có một mình Thúy nhi.
Hôm nay, nàng không thể đánh ngã ả, nhưng rồi sẽ một ngày, những người hại qua nương con các nàng kia đều sẽ phải trả giá gấp mười lần.
“Đại lão gia, đại lão gia, người trong hoàng cung đến......”