Edit: kaylee
Xe ngựa một đường đi về phía trước, Dung Noãn Tâm nhắm mắt nửa nằm ở trên giường nệm, sắc mặt không phải rất tốt, Tử Đàn ở một bên cẩn thận hầu hạ, cũng không nói nhiều, đợi đi tới phố xá sầm uất, chỉ nghe một hồi tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, đám người hốt hoảng tản ra hai bên, xe ngựa của Dung gia bị người phóng ngựa này dọa sợ không nhẹ, con ngựa cao to đằng trước ‘hí’ không ngừng, nâng lên vó trước, giống như điên chạy loạn khắp nơi.
"Người tới...... Người tới...... Cứu tiểu thư!" Ly trà trên bàn nhỏ bị rơi trên đất, Tử Đàn kinh hoảng la lớn.
Dung Noãn Tâm cảnh giác nắm chặt bệ cửa sổ, trong lòng cũng hoang mang, rốt cuộc người nọ là cố ý muốn đẩy nàng vào chỗ chết? Hay là trùng hợp?
Con ngựa bị kinh sợ, chạy điên cuồng, người phu xe đằng trước cũng bị quăng ra xa mấy mét, không bò dậy nổi, giọng nói Tử Đàn không ngừng vang lên ở bên tai Dung Noãn Tâm, điều này làm cho nàng nhớ tới đời trước lúc mình leo lên 72 bậc thang trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.
Không, nàng không thể chết được! Ông trời để cho nàng sống lại một đời, thì nàng không thể cô phụ ông trời đã ưu ái.
Nghĩ tới đây, Dung Noãn Tâm lăn lộn trong xe, trực tiếp lăn đến cửa xe, vén rèm nhìn lên, chỉ thấy những thứ chung quanh nhanh chóng lui về phía sau, ngựa này đã mất đi khống chế, chạy ra khỏi phố xá sầm uất, mắt thấy đằng trước đã là dốc đứng, nếu lật xuống sườn núi, không chết cũng phải tàn phế.
Nàng cắn răng một cái, đang muốn nhảy ra ngoài, đúng lúc này, một tia sáng thoáng qua, con ngựa ‘hí’ một tiếng, nặng nề ngã xuống đất, dây cương kéo ngựa bị một đôi có lực tay gắt gao nắm ở trong tay.
Tử Đàn kêu khẽ một tiếng, nặng nề đụng vào thành xe ngựa, xe ngựa run một cái, cuối cùng ngừng lại.
Dung Noãn Tâm ổn định tâm thần một chút, nhảy xuống xe ngựa, lại thấy một thiếu niên cao gầy đang ra sức kéo dây cương ngựa xe, đằng trước cách không tới một mét chính là dốc đứng rồi, nếu không có thiếu niên kia ra sức kéo, chỉ sợ con ngựa chết rồi, xe cũng sẽ theo quán tính xông về phía trước, hậu quả khó mà lường được.
Nàng đang muốn tiến lên đáp tạ, lại thấy cách thiếu niên kia không xa, một gã nam tử áo đen đang giạng chân ngồi ở trên đại mã.
"Dung tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt." Nam tử cười ôn hòa, trên mặt luôn mang theo vẻ nhàn nhạt ưu thương, chính là tên nam tử cầm ngọc bội cho Dung Noãn Tâm nhìn ở cửa cung kia.
Nàng hơi ngẩn ra, nhìn kiếm vẫn cắm ở trên đầu ngựa như cũ, hình như đã hiểu rõ rõ ràng rồi, là nam tử áo đen giết con ngựa kia, rồi lại ở cùng lúc đó, bị thiếu niên kia kéo dây cương lại, thật đúng là cực kì nguy hiểm.
"Đa tạ ân cứu mạng của công tử, không biết phủ công tử ở chỗ nào? Ngày khác nhất định để phụ thân tới cửa bái tạ." Dung Noãn Tâm tiến lên khẽ chào, biết nam tử này thân phận tôn quý, người có thể vào được hoàng cung, chắc hẳn không phải người bình thường.
Nam tử cũng là cười khoát tay áo, phân phó tùy tùng sau lưng tiếp tục gấp rút lên đường.
Âm thanh nhàn nhạt truyền đến từ trong gió, như có như không: "Ngày sau tự ngươi sẽ biết."
Dung Noãn Tâm nhìn chăm chú vào phương hướng hắn đi xa, tầm mắt cũng dừng lại ở trên nửa khối ngọc bên hông của hắn kia......
Cuối cùng thiếu niên kéo dây cương cũng ổn định xe ngựa, rồi sau đó lại cật lực kéo ngựa xe từ bên sườn núi trở lại, nghĩ thầm, xe này là xe thượng hạng, nếu vị tiểu thư này không cần, hắn kéo đi bán, nói không chừng còn có thể đổi mấy lượng bạc.
Đợi thiếu niên xoay đầu lại, vẻ mặt Dung Noãn Tâm run lên, kinh ngạc tiến lên một bước.
"Tráng Tử!" Dung Noãn Tâm không thể tin hô một tiếng, lại không nghĩ rằng có thể ở nơi này gặp được đồng bạn nối khố trong thôn.
Động tác trên tay thiếu niên kia cứng đờ, lúc này mới quay đầu lại, hắn thấy Dung Noãn Tâm, lập tức kinh hoảng thả xe ngựa muốn chạy.
"Tráng Tử, ngươi chạy cái gì? Ta là Dung Noãn Tâm đây!" Dung Noãn Tâm đuổi theo, đã vượt lên trước một bước ngăn chặn đường đi của hắn, không giải thích được nói.
Dưới ánh trăng, Tráng Tử có vẻ cao hơn rất nhiều, trên mặt đã sớm rút đi non nớt lúc đó, hơi lộ ra mấy phần lão thành (từng trải), hắn mím môi, không nói một lời nhìn mặt đất, có vẻ tâm sự nặng nề.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Làm sao Tráng Tử sẽ xuất hiện ở chỗ này? Trong lòng Dung Noãn Tâm nghĩ như vậy nên lập tức hỏi ra ngoài.
Vừa hỏi, càng thêm gợi lên chuyện đau lòng của Tráng Tử, hắn dứt khoát ngồi ở dưới gốc cây bên cạnh, từ từ nói cho Dung Noãn Tâm nghe từng loại chuyện đã xảy ra, thì ra là sau khi ở nương con Dung Noãn Tâm đi, thôn của bọn họ dính phải ôn dịch, quan viên địa phương vì không để ôn dịch tràn ra, đã phái người phong tỏa thôn, không cho người bên trong ra ngoài, người của một thôn làng chết đói thì chết đói, bệnh chết thì bệnh chết. Hôm phong tỏa thôn đó, đúng lúc Tráng Tử đi phía sau núi đốn củi, vì vậy may mắn thoát khỏi một kiếp.
Nhưng cha nương của hắn lại bị chết ở trong trận ôn dịch kia.
Nghĩ tới đây, nước mắt của Tráng Tử chảy xuống, hận đến cắn răng nghiến lợi nói: "Nếu không phải tại những thứ hôn quan kia, sao người trong thôn lại có thể bệnh chết?"
Dung Noãn Tâm chỉ cảm thấy trái tim có thứ gì đó ‘lộp bộp’ một tiếng trầm xuống, người của một thôn làng thật sự là chết bởi ôn dịch sao? Chỉ sợ có ẩn tình khác......
Nhìn lại Tráng Tử, xiêm áo trên người rách mướp, cặp mắt lõm sâu, toàn thân cũng gầy đến chỉ còn lại xương, nàng không khỏi hoài nghi, mới vừa rồi làm sao hắn có hơi sức kéo xe ngựa nặng như thế?
Nghĩ tới đây, Dung Noãn Tâm nhẹ nhàng thở dài một hơi, hỏi: "Ngươi nguyện ý làm hạ nhân sao?"
Tráng Tử cắn răng một cái, con ngươi đen nhánh thâm trầm, nói: "Nguyện ý, chỉ cần có thể sống tiếp, làm cái gì ta đều nguyện ý."
Dung Noãn Tâm biết trong tim của hắn cất giấu hận, nên không nói thêm lời nào, gọi Tử Đàn, mang theo Tráng Tử cùng nhau trở về phủ.
"Tâm nhi, con làm ta sợ muốn chết!" Vừa vào cửa, Tần thị đã tiến lên đón, lên lên xuống xuống kiểm tra Dung Noãn Tâm, gấp đến độ nước mắt cũng rớt đầy đất.
"Nương, con rất khỏe" Dung Noãn Tâm khẽ mỉm cười, dí dỏm xoay một vòng, chứng minh mình bình yên vô sự.
Lúc này Tần thị mới cười rộ lên, bình tĩnh lại.
"Tiểu thư, lão phu nhân mời người qua Di Phúc viện." Nha đầu vội vã báo lại.
Khóe miệng Dung Noãn Tâm nhếch lên, nháy mắt ra dấu cho Tử Đàn, Tử Đàn lập tức thức thời dẫn Tráng Tử đi xuống, nàng sửa lại đầu tóc một chút, lập tức kéo Tần thị cùng nhau đi Di Phúc viện.
Ngày hôm nay nơi này thật là náo nhiệt, nương con Đại phu nhân, một nhà Dung Tú Mai, cùng với Dung Định Viễn đều ở đây, nhị tiểu thư Dung Huệ Kiều bởi vì bị hèo, Đại phu nhân đã đồng ý nàng không cần sáng chiều phụng dưỡng nửa tháng.
"Noãn Tâm à, thương thế của con thế nào? Ta nghe nói không biết tại sao xe ngựa của con lại không khống chế được!" Lão phu nhân thấy Noãn Tâm đi vào, cũng không đợi hành lễ, đã nàng kéo đến bên cạnh mình, hỏi tỉ mỉ.
Nghĩ đến chuyện này đã truyền tới trong phủ, Dung Noãn Tâm khẽ mỉm cười: "Không có gì đáng ngại, chính là con ngựa bị kinh sợ, ngoài ý muốn mà thôi."
Trong miệng nàng nói ngoài ý muốn, ánh mắt lại liếc một vòng ở trên mặt mọi người.
"Tuy nói là ngoài ý muốn, nhưng ta nghi ngờ, ngựa của Dung gia chúng ta cũng có người huấn luyện qua, sao bị giật mình, thì không khống chế được đây? Chỉ là cũng may không có việc gì, nếu không, phụ thân giao phó thế nào với Hoàng thượng?" Dung Noãn Tâm thu hồi ánh mắt, giọng nói thản nhiên nói.
Nàng đây là đang nhắc nhở Dung Định Viễn, hôm nay nàng vừa được Hoàng thượng ngự tứ làm Huyện chủ, Thái hậu nơi đó cũng phải nể mặt, ngày sau còn phải vào cung vẽ hoa văn khăn tay vì Thái hậu, nếu người không còn, chỉ sợ giận chó đánh mèo chính là chỉnh cả nhà.
Trên mặt Dung Định Viễn trầm xuống, chuyện ban đêm ở Lạc Dương hồ, Thất Hoàng tử bị thương, hắn đã nghe một hai, cũng là trùng hợp như vậy, Noãn Tâm lại đang trên đường trở về có sơ xuất, trong lúc này sẽ có chỗ liên hệ hay không?
Dung Định Viễn nghĩ tới đầu tiên chính là Thái tử, hôm nay, Hoàng thượng có tính lôi kéo Dung gia, Hoàng hậu càng thêm ca ngợi Dung Huệ Như, nếu không phải ở lúc hiến nghệ gây ra rủi ro, chỉ sợ đã hạ chỉ thành hôn.
Nếu có Dung gia làm chỗ dựa cho Tam Hoàng tử, như vậy, Thái tử có vẻ yếu thế một chút, tuy nói trong triều Hữu Tướng là vây cánh của Thái tử, nhưng lại xa xa chưa có đủ thực lực với Dung gia tay cầm binh quyền.
Dung Huệ Như bêu xấu trước điện, là không có cơ hội làm hoàng gia thích nữa rồi, Dung Noãn Tâm lại lộ ra tia sáng kỳ dị, được Thái hậu thưởng thức.
Nhưng nếu Dung Định Viễn phù chính Tần thị, như vậy, Dung Noãn Tâm chính là đích nữ danh chính ngôn thuận của Dung phủ rồi, thân phận không giống bình thường, nếu ngày khác chỉ hôn cho Tam điện hạ nữa, đối với Thái tử mà nói, chính là hậu hoạn vô cùng.
Từ trước đến giờ Thất điện hạ luôn giao hảo với Tam điện hạ, trực tiếp hành thích Tam điện hạ, chỉ biết bứt dây động rừng, nếu xuống tay từ chỗ Thất điện hạ, thì không thể nào hoài nghi đến Thái tử.
Nếu thật là Thái tử gây nên, như vậy, trong phủ này phải có người cấu kết với Thái tử, nếu không, người ngoài là không có cơ hội tiếp xúc được với xe ngựa của Dung gia.
Vì vậy, người vội vã diệt trừ Dung Noãn Tâm như vậy, không phải là Thái tử thì không thể.
Dung Định Viễn bị suy nghĩ của chính mình dọa sợ hết hồn, hắn lạnh lùng nhìn bốn phía chung quanh, vừa nghĩ tới trong phủ mình có người chân ngoài dài hơn chân trong, thì giận đến vô cùng.
Lợi thế trong tay hắn đã ít đi một nữ tử, nếu Dung Noãn Tâm lại có sơ xuất, như vậy, Dung gia bọn họ sẽ không thể dựa dẫm vào người có quyền thế, tròng mắt Dung Định Viễn lóe lóe, có lẽ...... Nên đón Tam di nương trở về phủ.