Đích Nữ Nhị Tiểu Thư

Chương 11

Edit: Huong August

Thương lãnh uyển

Sau khi Vân Lãnh Ca từ Phúc Thọ đường trở lại, một đường đi vào nội thất.

Ngâm Cầm và Ngâm Thư Theo theo phía sau cũng đi vào, nhìn Vân Lãnh Ca đang viết gì đó, cúi đầu an tĩnh đứng thẳng bên cạnh. Không lâu sau, Vân Lãnh Ca dừng bút, cầm thư trong tay đưa cho Ngâm Cầm đang hết nhìn đông lại nhìn tây, thản nhiên nói “Ngươi liên lạc với ám vệ, phân phó ám vệ đưa thư cho ngoại công.” Dừng một chút “Về sau ở trước mặt ta không cần giữ lễ tiết như thế, có thể tùy ý ngồi.” Nàng thật sự không thích có người nhìn chằm chằm như vậy.

Ngâm Thư gãi đầu, nhận lấy thư, nhìn lướt qua nội dung, trên tờ giấy trắng thuần là dòng chữ thể khải cực kỳ xinh đẹp, trong lòng kinh ngạc, tiểu thư không phải không thông thạo viết văn ư, xem ra lời đồn đại cũngchỉ là đồn đại, nhìn lại nội dung bên trong thư, khóe miệng Ngâm Cầm khó có dịp co giật một phen, quỷ dị nhìn Vân Lãnh Ca , cẩn thận cất thư vào trong tay áo bèn cáo lui.

Ngâm Thư có chút không giải thích được, nhưng thông minh không mở miệng hỏi nhiều. Phân phó Ngâm Thư tiếp tục đi xử lý những thứ hoa cỏ kia, Vân Lãnh Ca sắc mặt mệt mỏi nhắm mắt nằm trên giường êm.

Tả Tương Phủ, thư phòng.

Tả Tướng Lâm Hải Bác nhận được thư ám vệ giao, nghe là Vân Lãnh Ca gởi thư, nhíu mày, mở thư ra, sau khi xem xong, vang lên một hồi tiếng ho, một nam tử đứng ở bên cạnh đứng lập tức lo lắng tiến lên vuốt lưng cho ông “Phụ thân, người làm sao vậy, Lãnh Ca có chuyện gì không ổn sao?”, chính là Lâm Viễn Hàng, con trai của Lâm Hải Bác.

Lâm Hải Bác khoát tay áo, khiến Lâm Viễn Hàng ngừng động tác vỗ lưng, mang vẻ bất đắc dĩ mở miệng nói “Ngươi tự xem đi”, cầm thư trong tay đưa cho Lâm Viễn Hàng.

Lâm Viễn Hàng nhận lấy thư, xem xong, sắc mặt có chút kinh nghi bất định, mở miệng nói “Đây là thư của Lãnh Ca ?” Trong lời nói có nghi ngờ thật sâu.

Lâm Hải Bác bất đắc dĩ mở miệng nói “Chẳng trách ngươi cảm thấy kỳ quái, lần trước nha đầu Ngâm Cầm đã nói với ta Lãnh Ca thay đổi không ít, ta còn không tin, bây giờ nhìn lại quả thật biến hóa không ít.” dừng một chút, râu mép vểnh lên, bất mãn mở miệng nói “Nha đầu này bây giờ lại còn dám uy hiếp ta, hừ!”

Lâm Viễn Hàng nhìn một câu trên giấy “Mong ngoại công mau chóng đưa phi đao Lãnh Ca chế tạo được trả lại cho Lãnh Ca , nếu không nhất định Lãnh Ca nhất định sẽ cắt râu người.”, Lâm Viễn Hàng cũng lúng túng ho một tiếng, chỉ dòng khác trong thư, lần này mở miệng nói “Lãnh Ca cũng nói là nhớ phụ thân, hải tửu này trở nên hiểu chuyện không ít đâu…” trong lời nói cảm thán lẫn thổn thức không dứt.

Trước kia cơ hồ Vân Lãnh Ca rất ít tới Tả Tương Phủ, phụ thân trong lòng nhớ nhung cũng không nể mặt xuống thăm nàng, dù vậy, phụ thân vẫn cực kỳ thương yêu Lãnh Ca , còn phái ám vệ bảo vệ nàng, lần trước Lãnh Ca rơi xuống nước, phụ thân hết sức tự trách, lại phái hai nha đầu ngoài sáng bảo vệ nàng.

“Hiểu chuyện cái gì chứ, trước kia là cái hũ nút, hiện tại biến thành cái xú nha đầu.” Lâm Hải Bác tức giận mở miệng, khiến Lâm Viễn Hàng cảm thấy hơi lúng túng, trong lòng hắn biết thật ra phụ thân hết sức vui mừng, chỉ là ngoài miệng luôn không chịu thừa nhận mà thôi.

Mà lúc này Vân Lãnh Ca đang nhàn nhã dùng cơm trưa tinh xảo, tâm tình rất tốt nghĩ tới phản ứng của ngoại công khi thấy bức thư, không tự chủ khóe miệng nở nụ cười. Thức ăn thoạt nhìn đẹp mắt, nhưng Vân Lãnh Ca cảm thấy không chút mùi vị, mặc dù đồ ăn cổ đại trông rất đẹp mắt, lại không ngon như tưởng tượng, khiến kẻ kiếp trước là nàng vốn đã kén ăn, bây giờ lại cảm thấy giống như nhai sáp, đáng tiếc nàng quá lười, nếu không có thể mỗi ngày động thủ mình làm.

Dùng xong cơm trưa, Vân Lãnh Ca tìm một quyển sách địa chí đơn giản đọc giết thời gian, trên đại lục này có ba quốc gia, Đông Dương, Nam Tinh, Bắc Nguyệt, tam quốc chế ước lẫn nhau nhưng cũng thông thương với nhau, trước mắt cũng coi như chung sống hòa hảo, giữa các quốc gia đều có thông thương.

Bất tri bất giác trời đã tối, Vận Nhi đi vào thắp sáng nến, bưng cơm tối hôm nay tới.

Vân Lãnh Ca phát hiện hôm nay có một chung canh bổ, ngày thường không có, dùng ánh mắt hỏi thăm Vận Nhi, hiểu nghi vấn của Vân Lãnh Ca, Vận Nhi cười đáp “Hôm nay lão thái thái nói tiểu thư thân thể quá mức suy yếu, cố ý sai người hầm thuốc bổ thượng hạng cho tiểu thư bồi bổ cho tốt.”

Vân Lãnh Ca từ chối cho ý kiến, dưỡng tốt mới có thể bán giá tốt. Đưa tay mở ra chung nhỏ, nhân sâm thượng hạng, mùi thơm xông vào mũi, màu sắc nước dùng trong mà hơi sánh, trông vô cùng đẹp mắt, Vân Lãnh Ca chuyển chung canh đến trước mặt mình, cầm muỗng canh lên khuấy, mùi thơm nhất thời xông ra, Vân Lãnh Ca nhíu mày, nhìn thìa canh, hít một hơi, cẩn thận ngửi, không có mùi lạ, nở nụ cười lạnh, nói với Vận Nhi “Gọi Ngâm Thư vào.”

“Dạ, tiểu thư.” Vận Nhi sắc mặt kỳ quái đi ra ngoài, rất nhanh, Vận Nhi và Ngâm Thư cùng nhau đi vào, “Tiểu thư, có chuyện tìm nô tỳ?” Thanh âm Ngâm Thư đậm vẻ không hiểu.

“Ngươi xem xem nơi này có phải hạ thạch tín không?” Vân Liên cất tiếng bình tĩnh, mang theo ý lạnh mở miệng nói, đẩy bát canh tới.

Vận Nhi nghe vậy kinh hãi, lập tức quỳ xuống “Tiểu thư, không phải nô tỳ.”, sắc mặt sợ hãi, giọng nói run rẩy.

“Đứng lên đi, ta biết rõ không phải ngươi.” Trong lòng Vân Lãnh Ca biết không thể là Vận Nhi, trong phủ, muốn diệt trừ nàng mà không sợ bất cứ kẻ nào, ngoài Nhị di nương tạm thời không có người nào khác dám trắng trợn như vậy, Nhị di nương làm như vậy, lòng dạ Tư Mã Chiêu người ngoài cũng biết, Vận Nhi nghe nói lúc này mới cẩn thận đứng lên, hốc mắt ửng đỏ, tiểu thư tin tưởng mình.

Ngâm Thư nhận lấy bát canh tỉ mỉ tra xét một hồi, sắc mặt nặng nề: “Tiểu thư, là thạch tín, hơn nữa lượng rất nặng.”

Vân Lãnh Ca sắc mặt lạnh lùng, chính là bởi vì người hạ thạch tín dùng lượng thuốc rất nhiều, khiến nước dùng hơi sánh lại, không cẩn thận tra xét tuyệt đối không nhìn ra.

Nhị di nương cậy thế bên cạnh nàng không có người biết y thuật, dùng kỹ xảo như thế đã muốn độc chết nàng? Cho dù hôm nay không có Ngâm Thư nàng cũng có thể bình yên vô sự.

Vân Lãnh Ca phân phó Vận Nhi, “Bưng bát canh này đi bẩm báo tổ mẫu và phụ thân, nói là ta phát hiện thạch tín trong đồ ăn.”

Vận Nhi nghe lời thối lui, bưng bát canh đi ra ngoài.

Không lâu sau, Vận Nhi trở lại “Tiểu thư, lão gia và lão thái thái gọi người đến chính sảnh, hơn nữa còn sai gã sai vặt trói quản sự phòng bếp lại.”

Vân Lãnh Ca đến chính sảnh, nhìn thấy Vân Bá Nghị và lão thái thái sắc mặt nghêm túc trang nghiêm ngồi ở chủ vị, vừa thấy nàng tiến vào, lão thái thái khoát khoát tay vội kêu nàng qua, ân cần vỗ vỗ tay nàng “Lãnh Ca, con có sao không? Bát canh này con không uống chứ?”

Vân Lãnh Ca lắc đầu, đang định nói chuyện, lại nhìn thấy Nhị di nương và Vân Hạ Ca cùng nhau đi vào, Nhị di nương nhìn thấy Vân Lãnh Ca tốt đẹp đứng ở nơi đó, sắc mặt như thường, không có gì bất ổn, âm thầm cắn răng, “Đúng là đồ vô dụng, chuyện nhỏ như thế cũng làm không xong!”

Vân hạ tập nhạc tới tại chính mình viện chờ Vân Lãnh Ca tử vong tin tức, nghe thế cá tin tức, vội vàng chạy tới, nhìn thấy Vân Lãnh Ca An Nhiên vô sự, cảm thấy Nhị di nương cũng như thế vô dụng, ngay cả Vân Lãnh Ca cũng không đối phó được, nhiều năm như vậy sống thật uổng phí.

Hai người cùng nhau thi lễ, lão thái thái nghiêm mặt hỏi “Hai người ngươi không phải đang cấm túc ư, ai cho các ngươi ra ngoài?!”

Nhị di nương và Vân Hạ Ca biến sắc, Nhị di nương mở miệng nói “Tỳ thiếp là lo lắng cho Nhị tiểu thư, cố ý tới xem một chút, hi vọng lão thái thái và lão gia không trách tội.” nói xong còn mềm mại liếc mắt nhìn Vân Bá Nghị, gương mặt quyến rũ, kiều diễm vô cùng.

Nhìn thấy Nhị di nương phong tình như thế, Vân Bá Nghị lập tức giơ tay lên bảo các nàng ngồi xuống, “Phượng Ngô là quan tâm Lãnh Ca, mẫu thân không nên trách tội nàng.” Lão thái thái trừng mắt liếc hắn, Vân Bá Nghị lộ vẻ tức giận buông bàn tay chuẩn bị đi đỡ Nhị di nương xuống.

Lúc này, gã sai vặt trói phòng bếp quản sự đã tới, lão thái thái lập tức lớn tiếng hỏi “Có phải là ngươi hạ thạch tín vào canh của Nhị tiểu thư hay không? Còn dám bỏ thuộc vào canh lão thái thái ta sai người làm, ngươi thật là to gan lớn mật!”

Quản sự sợ đến mặt cắt không một giọt máu, thân hình run lẩy bẩy “Lão phu nhân, không phải nô tài, nô tài oan uổng, nô tài chưa bao giờ chạm vào bát canh.”

“Vậy ngươi nói xem, bát canh hôm nay là ai làm, trên đường có những kẻ nào chạm qua?”

“Là Lý Đại nương phòng bếp làm canh, về phần còn có ai chạm qua, nô tài cũng không biết.”

“Dẫn Lý đại nương tới đây!” Hôm nay Lão phu nhân thật sự tức giận, hiện tại Vân Lãnh Ca thay đổi, thông minh lên không ít, đối với tương lai Tướng phủ là một trợ lực tốt, nhưng bây giờ thậm chí có người mưu hại nàng, còn lợi dụng lúc bà phân phó đưa canh, tại sao có thể không khiến bà không tức giận được.

Nhị di nương ở bên cạnh âm tình bất định, nàng ta không ngờ nàng gọi nha hoàn bưng canh lại là bát canh lão thái thái phân phó, khiến lão thái thái sinh đại khí, xem ra hiện tại giữ được mình mới là thượng sách, nha hoàn kia nhất định phải loại trừ.

Lý Đại nương bị áp giải vào.

“Có phải là ngươi hạ thạch tín vào bát canh của Nhị tiểu thư hay không?” Lão thái thái thần sắc nghiêm cẩn hỏi.

“Không phải, lão phu nhân, không phải ta, là Linh nhi, đúng, là Linh nhi, chỉ có nàng mới tiếp xúc qua chung canh này, nhất định là nàng” Lý Đại nương lời nói không mạch lạc, đến hai chữ “nô tỳ” cũng bỏ quên.

“Linh nhi là ai?” Lão phu nhân cau mày hỏi.

“Là nha hoàn thô sử ở phòng bếp” Trả lời là tên quản sự.

“Dẫn nàng ta lên.” Lão phu nhân nói.

Không bao lâu, Linh nhi bị áp tới, nàng tiến vào nhìn thấy Nhị di nương đầu tiên, nhìn Nhị di nương không hề nhìn nàng một cái, nàng bắt đầu lo lắng, biết Nhị di nương muốn loại bỏ mình, nàng cũng chỉ có thể nhận tội, nếu không một nhà nàng cũng không có kết quả tốt,

Linh nhi quỳ trên mặt đất không nói tiếng nào, “Là ngươi hạ thạch tín?” Lão phu nhân nhìn Linh nhi.

“Là nô tỳ.” Linh nhi là vẻ mặt thấy chết không sờn.

“Tại sao?” Nghe thấy Linh nhi thừa nhận, lão thái thái ánh mắt lợi hại quét về phía Linh nhi.

“Không vì cái gì, nô tỳ thừa nhận hạ độc trong đồ ăn của Nhị tiểu thư, nô tỳ nguyện ý được chết, xin các vị chủ tử tha thứ cho người nhà nô tỳ.” Linh nhi nhìn về phía Nhị di nương nãy giờ ngồi một bên không nói gì, vẻ mặt khẩn cầu.

Lão thái thái trong nháy mắt sáng tỏ.

Hồi lâu chưa từng mở miệng, Vân Bá Nghị mở lời “Người tới, kéo nha đầu này xuống dùng loạn côn đánh chết, quản sự phòng bếp thất trách đánh 20 đại bản”

Quản sự phòng bếp may mắn thở ra một hơi, mình da dày thịt béo, 20 đại bản vẫn còn chịu được, lui xuống lãnh phạt thôi, Linh nhi là vẻ mặt không chút thay đổi bị gã sai vặt kéo xuống, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm Nhị di nương.

Lão phu nhân cau mày, trong lòng hiểu rõ mọi chuyện, bà không vui nhưng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là nhất thời có thành kiến đối với Nhị di nương, hạ thạch tín vào trong bát canh của bà mang cho Lãnh Ca, là muốn cố ý hãm hại bà ư, thật ác độc.

Vân Lãnh Ca mắt lạnh nhìn tất cả, trong lòng cười lạnh, Vân Bá Nghị thực sự yêu thích Nhị di nương, hành động lần này không tính để lão phu nhân hỏi nhiều, trực tiếp đánh chết Linh nhi, bảo vệ Nhị di nương, chết không đối chứng
Bình Luận (0)
Comment