Đích Nữ Nhị Tiểu Thư

Chương 35

Ý cười nơi khóe miệng Lão phu nhân càng sâu, nâng tay bảo Vân Lãnh Ca ngồi bên cạnh bà, đầy thâm ý nói, "Tổ mẫu chỉ là lo lắng cho con vừa mới khỏe lên, luôn hành đại lễ sẽ khiến cơ thể khó tránh khỏi thương tổn."

"Tổ mẫu, đây là hiếu tâm nho nhỏ của cháu gái đối với người, làm sao có thể tổn thương thân thể chứ ạ." Vân Lãnh Ca làm bộ không cho là đúng nói.

Lão phu nhân vỗ vỗ tay nàng, biểu cảm tình cảm từ ái mà không lời nào có thể miêu tả được, bà cũng là có chút lo lắng Vân Lãnh Ca nông cạn nóng nảy, e là không thể trọng dụng được, bây giờ xem ra, đúng là có hiếu tâm, là người suy nghĩ chững chạc trầm ổn.

"Ngày mai tiểu thư Hạ gia nói muốn đi với con xem Thế tử Mộ Dung trở về thành, hôm nay hãy sai người chuẩn bị xiêm y và trang sức xong đi, để đến lúc đó tránh chuyện trở tay không kịp." Sắc mặt Lão phu nhân ân cần hỏi han.

Trong lòng Vân Lãnh Ca lạnh đi, vòng vo nửa ngày cuối cùng cũng nói đến chủ đề chính, nhếch môi cười, tỏa sáng như hoa vào hạ, "Dạ, tổ mẫu."

"Ngày thường con trang điểm nhẹ nhàng quá, con gái tuổi trẻ nhẹ nhàng thanh thoát, trang điểm đơn giản như thế, nó áp chế rạng rỡ của con đấy." Lão phu nhân nhíu nhíu mày, thấy hôm nay Vân Lãnh Ca vẫn là một bộ vải la* màu trắng, trên đầu vẫn chỉ dùng một cây trâm ngọc hoa mai cài lên, tuy rằng cả người toát lên vẻ thanh lệ thoát tục, nhưng cũng bớt chút phong phạm tươi trẻ của đại tiểu thư, nàng là tiểu thư Tướng phủ con vợ cả, đương nhiên không thể để người ta xem thường được.

Vải la: loại vải được dệt thưa

"Vân ma ma, đi lấy hộp trang sức ra đây cho ta." Lão phu nhân bảo.

Vân ma ma đạp một tiếng, đi vào bên trong.

"Tổ mẫu, ngày thường cháu gái cũng chỉ quanh quẩn trong phủ, cũng không muốn trang điểm quá mức long trọng." đôi mắt Vân Lãnh Ca đen láy, cười trong trẻo.

"Con đó, tiểu thư trẻ tuổi nào mà không thích trang điểm chứ, con lười thì có." Ngón tay Lão phu nhân chỉ nhẹ vào mũi Vân Lãnh Ca, trêu đùa.

Vân Lãnh Ca lè lè đầu lưỡi màu hồng, lập tức đưa hai tay che mặt, miệng giận dỗi, "Ai nha, bị tổ mẫu biết mất rồi, cháu gái thật là không còn mặt mũi gặp người nữa."

Lão phu nhân cười ha ha, bên trong Phúc Thọ đường tràn ngập không khí ấm áp.

Vân ma ma ôm hộp trang sức trong ngực tới cũng rất ngạc nhiên, đã nhiều ngày, chỉ cần nhị tiểu thư tới đây, tâm tình lão phu nhân rất là không tệ, nhị tiểu thư cũng là một người thâm tàng bất lộ, lão phu nhân đa nghi như thế mà cũng nhìn thấu triệt như thế.

"Đa số trang sức này được tạo ra lúc ta chưa lấy chồng, hôm nay con chọn mấy đi, ngày mai tránh bị các tiểu thư áp chế." Lão phu nhân mở hộp trang sức ra, nói với Vân Lãnh Ca.

"Tổ mẫu, đây đều là những trang sức lúc người còn trẻ, cháu gái không thể muốn được." Bộ dáng Vân Lãnh Ca thụ sủng nhược kinh (được yêu thương mà sinh ra sợ hãi), trịnh trọng lắc đầu.

Lão phu nhân cười khẽ, "Dù sao bây giờ ta cũng không dùng được, để đó cũng hư mất, con mang đẹp, tổ mẫu cũng vui." Nói xong, lão phu nhân lấy một cây trâm khảm ngọc ra.

Lão phu nhân cắm trâm ngọc vào trong búi tóc của Vân Lãnh Ca, mái tóc đen nhánh làm nổi bật trâm ngọc lấp lánh, khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn nhất thời cao quý, trang nhã hơn vài phần, bớt vài phần thoát tục, cả người trông cũng có hỏa khí hơn.

"Ừ, rất đẹp, tổ mẫu biết con thích đồ trang sức bằng Ngọc, chiếc trâm ngọc thạch anh này con thường mang là được." Lão phu nhân tinh tế quan sát Vân Lãnh Ca một phen, sắc bén khôn khéo ngày thường đã được thay bằng sự hài lòng, rồi lấy thêm từ trong hộp ra một trâm khảm ngọc thạch nữa, mặt trên có khảm thêm thạch anh hình hoa nhỏ, hàm xúc đơn giản uyển chuyển, quả thật khiến Vân Lãnh Ca mang phong vị khác.

"Trưởng giả ban thưởng không thể từ, vậy cháu gái xin đa tạ tổ mẫu." Vân Lãnh Ca đứng dậy tạ ơn, vì cúi đầu nên trâm vàng hơi lay động, chạm vào gò má lạnh như băng.

Vân Lãnh Ca hơi phúc thân, hạ mí mắt để che đi ánh mắt lạnh đến run mình.

Ngày mai chắc chắn sẽ có không ít nữ tử thế gia đến, bản thân là dòng chính nữ của Tướng phủ, nếu như không trang điểm long trọng một chút, lão phu nhân một là sợ sẽ làm mất mặt mũi Tướng phủ, hai là muốn Vân Lãnh Ca tìm kiếm quan hệ một chút, tương lai có thể gả vào nhà cao cửa rộng.

"Ừ" lão phu nhân gật đầu, đối với cử chỉ của Vân Lãnh Ca rất là khen ngợi, tiến thoái thoả đáng, không kiêu ngạo không nóng nảy, đây mới là dòng chính nữ của Tướng phủ nên có, đó chính là phong thái và thái độ.

Lập tức lão phu nhân lại phân phó Vân ma ma bỏ cây trâm bằng ngọc thạch vào chiếc hộp nhỏ bằng gỗ lim, đặt vào tay Vân Lãnh Ca.

"Lão phu nhân, Tam di nương và tứ tiểu thư đến thỉnh an ạ." Hương Nhi đi vào truyền lời.

Lão phu nhân nhàn nhạt lên tiếng, "Để các nàng vào đi."

Hương Nhi nghe vậy đi ra ngoài mời Tam di nương và tứ tiểu thư vào.

"Tổ mẫu, cháu gái phải ngồi bên dưới thôi." Vân Lãnh Ca nói, nàng không quen tiếp xúc quá gần với người khác, nhất là lão phu nhân trong ngoài bất nhất này.

Lão phu nhân mỉm cười, "Không sai, an vị ở đây đi."

Vân Lãnh Ca không cần phải nhiều lời nữa, ánh mắt bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh lão phu nhân.

Tam di nương và Vân Thu Ca từ từ bước vào, từ khi Nhị Di Nương bị phạt giam cầm, rõ ràng Tam di nương sôi nổi hơn rất nhiều, sắc mặt ngày xưa tái nhợt giờ cũng thêm một chút huyết sắc.

“Thỉnh an lão phu nhân." Hai người nhất tề hành lễ, giòn vừa nói nói.

"Ngồi xuống đi."

Tam di nương và Vân Thu Ca thướt tha ngồi vào ghế tựa, hai người đưa mắt thấy trên đầu Vân Lãnh Ca có bộ trâm cực kì tinh xảo, trong lòng Tam di nương căng thẳng, bình tĩnh nói, "Nhị tiểu thư, hôm nay người mang cây trâm này thật sự rất đẹp mắt, ngày xưa không chưa từng thấy nhị tiểu thư mang bao giờ."

Vân Lãnh Ca chưa kịp nói, lão phu nhân đã lên tiếng, liếc mắt nhìn Tam di nương một cái, nói, "Đây là ta vừa cho Lãnh Ca."

Sắc mặt Tam di nương khẽ cứng đờ, ngượng ngùng nói, "Thì ra là lão phu nhân đưa, tì thiếp còn đang định nói chưa từng thấy qua cây trâm nào tốt như vậy." Cách nói chuyện và sắc mặt hoàn toàn là lấy lòng, Vân Lãnh Ca thầm nghĩ, hôm nay Tam di nương vừa vặn đúng thời gian này, e là đúng với suy nghĩ của nàng rồi.

Lão phu nhân hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhu hòa nhìn sườn mặt duyên dáng của Vân Lãnh Ca, thuận tay giúp nàng vén tóc mai rơi bên tai, ấm giọng nói, "Lãnh Ca là dòng chính nữ của Tướng phủ, ta yêu thương con bé nhất, mẫu thân nàng mất sớm, ta làm tổ mẫu, cũng chỉ có thể tận tâm suy nghĩ giúp con bé mà thôi."

Trong lòng Vân Lãnh Ca cười lạnh, lệ trong mắt nhiều thêm một chút, hơi động dung nói với lão phu nhân, "Cháu gái đa tạ tổ mẫu yêu thương,"

Lão phu nhân một câu hai nghĩa, không những nói với mình bà yêu thương mình không gì sánh kịp, còn nói mẹ đẻ của mình đã qua đời, yêu thương quá mức, rõ ràng là để cho người ta nhìn, giấu ánh mắt thù địch đi, ám chỉ nàng trước sau vẫn là dòng chính nữ của Tướng phủ, bà không chấp nhận thứ nữ hay di nương dám trèo lên đầu nàng.

Lão phu nhân cảnh cáo nàng, ở trong phủ này, phải nghe lời của bà, nàng mới có thể bảo toàn bản thân, phần yêu thương này, nếu bà muốn thì có thể dễ dàng thu lại.

Quả nhiên ánh mắt Tam di nương trầm xuống, sắc mặt quang đãng chuyển qua nhiều mây, địa vị nhị tiểu thư càng cao, khó nói các nàng không phải là một nhị di nương thứ hai, chẳng lẽ mẹ con các nàng phải phụ thuộc để qua ngày sao?

Sắc mặt Vân Thu Ca cũng không đẹp mắt lắm, bàn tay nhỏ bé níu chặt lấy khăn tay.
Bình Luận (0)
Comment