Thương Lãnh uyển, trong phòng.
Vân Lãnh Ca có chút nhàm chám tùy ý gẩy đàn cổ đặt ở trên đùi, cây thanh cầm này từ lúc mua về đến giờ nàng còn chưa thử qua, trong đầu nhanh chóng nhớ lại, ngón tay tùy ý gẩy nhẹ lại trôi chảy phát ra một chuỗi tiếng nhạc nhè nhẹ dễ nghe.
Cảm thán trong lòng, Vân Lãnh Ca có chút cảm kích người sư phụ kiếp trước của mình, ngày thường dạy nghề có chút không theo ý nàng, mà nàng muốn học võ thời xưa nhưng sư phụ vẫn luôn che giấu không chịu giảng dạy.
Vân Lãnh Ca cười khổ, đối chiếu với tình huống hiện tại của mình, võ công đối với mình mà nói thì có cũng được mà không có cũng không sao, hiện đang là chế độ cổ đại quân chủ chuyên chế, người có sức mạnh hơn nữa cũng không thể nghi ngờ chính là bọ ngựa đấu xe, không đảm đương được trọng dụng, nhưng trong giới thượng lưu quý tộc này, nữ tử không biết cầm kỳ thư họa thì sẽ bị các quý phụ nhân và các tiểu thư cười nhạo.
"Tiểu thư, nô tỳ vừa mới đến phòng bếp gặp phải Hương Nhi, nàng vụng trộm kín đáo đưa cho nô tỳ một tờ giấy." nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Vận Nhi đầy bụng nghi hoặc tiến đến bẩm báo, móc một tờ giấy nhỏ từ trong tay áo ra.
"A?" Đuôi lông mày của Vân Lãnh Ca khẽ nhếch lên, dùng một đoạn nhạc réo rắt kết thúc công việc, đưa tay nhận tờ giấy: "Thu thanh cầm vào thôi."
Hôm nay chỉ tập luyện cảm xúc mà thôi, dù sao từ xưa đến nay mình gảy đàn cổ cũng không tệ, nhưng vì trong cung yến đột nhiên phát sinh tình huống vẫn nên phòng ngừa vạn nhất gảy đàn thuần thục thì hơn.
Vlv mở tờ giấy, khi thấy nọi dung bên trong giấy, sắc mặt từ trước đến nay vẫn luôn tỉnh táo cũng không nhịn được hơi đổi, mưa to gió lớn từ trong mắt thoáng chốc nổi lên, lập tức toàn bộ tâm tình đều lặng đi, xiết chặt tờ giấy trong tay vò thành một cục, không nói một câu.
"Tiểu thư, làm sao vậy, chuyện gì xảy ra ư?" Vận Nhi nhìn sắc mặt biến hóa của tiểu thư, lo lắng hỏi.
"Gọi Ngâm Thư đến!" Vân Lãnh Ca cũng không trả lời, lạnh nhạt phân phó, nghiêng đầu nhìn đám mây trắm đang bay trên bầu trời bao la ngoài cửa sổ.
Hai đầu lông mày của Vận Nhi lộ vẻ lo lắng, cũng biết tiểu thư tìm Ngâm Thư khẳng định có chuyện quan trong, vội vàng lui ra tìm người.
"Tiểu thư!" Thời gian một chum trà, Ngâm Thư đi vào trong nội thất.
"Ừ." Vân Lãnh Ca nhàn nhạt lên tiếng, thu ánh mắt từ cảnh sắc bên ngoài về, tay mềm vén tay áo rộng thùng thình lên, lộ ra cổ tay trắng ngọc khẽ đặt lên đùi.
Ngâm Thư hiểu ý, lập tức quỳ một chân lên đất bắt mạch cho tiểu thư.
"Hả?" Ngón tay đặt ở trên mặt, cảm nhận được mạch tượng khác với người thường, Ngâm Thư biến sắc, nghẹn ngào nói: "Tiểu thư, cái này..."
"Có vấn đề gì?" Tất nhiên Vân Lãnh Ca chú ý đến sắc mặt đổi đi của Ngâm Thư, lạnh nhạt hỏi.
"Tiểu thư, xin chờ một chút, để nô tỳ trở về tìm sách cổ." Ngâm Thư không đợi tiểu thư đáp ứng liền vội vàng hành lễ cáo lui.
Cái này có liên quan đến an nguy của tiểu thư, không thể chủ quan qua loa, để khẳng định suy đoán trong lòng, vẫn nên xác nhận lại cho đúng.
"Tiểu thư." Rất nhanh Ngâm Thư đã trở lại.
Ngâm Thư vẻ mặt có chút khó coi, hàm răng cắn chặt môi dưới, sắc môi có chút tái nhợt, giống như trong lòng đang đè nén sự tức giận cực lớn, hiển nhiên là biết được kết quả làm cho lòng nàng phẫn nộ.
"Không sao, nói đi." Vân Lãnh Ca cười khẽ một tiếng, giống như châm chọc, giống như cười nhạo.
"Tiểu thư trúng mộng hồn thảo." Ngâm Thư bình tĩnh trả lời, hô hấp lại không tự giác dồn dập hơn chút.
"A? Mộng hồn thảo?" nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Vân Lãnh Ca nhíu mày trầm ngâm, nghiền ngẫm lại chữ trên mặt câu, mày liễu nhăn lại: "Có quan hệ với mơ mộng thảo lần trước hay sao?"
Thấy tiểu thư trong nháy mắt đã nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó, Ngâm Thư thầm khen một tiếng quả nhiên tiểu thư thông tuệ lập tức nghiêm mặt nói: "Hai loại dược thảo này chính xác là cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu, nhưng hai thứ này khác nhau quá nhiều, mặc dù mơ mộng thảo rất ít nhưng vẫn có không ít thầy thuốc đại phu biết được, sẽ có cơn ác mộng quấn lấy thân, nhưng chỉ cần không tiếp tục dùng thì bình yên vô sự."
Dừng một chút, Ngâm Thư siết chặt sách cổ trong tay: "Mà mộng hồn thảo chỉ cần dùng một lần thì sẽ luôn làm cho người ta cảm thấy buồn ngủ, tác dụng của dược sẽ chậm rãi lắng đọng trong người không dễ phát giác, mà bệnh trạng cũng không quá mức rõ ràng. Xem mạch của tiểu thư, lượng thuốc quá ít, trong thời gian ngắn tiểu thư ngủ hơn bình thường một chút thôi, cũng không không thích hợp lắm. Nếu thời gian dài, có thể nặng thêm." Tay nắm sách có thể mơ hồ nhìn thấy gân xanh, khẽ cắn răng, Ngâm Thư tiếp tục nói: "Thời gian ngủ sẽ càng ngày càng dài hơn, cho đến khi lặng yên chết trong giấc mộng."
Vân Lãnh Ca khẽ nheo mắt lại, khóe miệng câu lên một ý vui vẻ: "Giải như thế nào?"
Khó trách mấy ngày trước đây bản thân cảm thấy không đúng, cho dù ngày xuân có lười nhác trở nên thích ngủ hơn, nhưng với trình độ ngủ của mình cộng thêm sự cảnh giác phòng người trời sinh thì sẽ không tới mức như thế, đầu thường xuyên đau đớn không theo chu kỳ cũng chỉ sợ là hiệu quả của mộng hồn thảo.
"Khó giải, chỉ có thể dùng phương pháp khơi thông chậm rãi dẫn mộng hồn thảo trong cơ thể ra ngoài, tối thiểu phải mất một tháng mới có thể giải triệt để." Ngâm Thư suy tư nửa ngày, đáp.
Lần này mình quá sơ suất, Tướng gia phân phó mình và Ngâm Cầm bảo vệ tiểu thư cho tốt, hai người một y một võ chính là hi vọng thân thể tiểu thư khỏe mạnh, tâm tư thoải mái, nhưng tiểu thư bị người ám sát đến mức này, nàng lại không chút phát giác, âm thầm tự nhủ, từ nay phải cẩn thận hơn.
Thấy thân thể hơi gầy của Ngâm Thư khẽ phát run, Vân Lãnh Ca biết trong lòng của nàng ta đang áy náy, mỉm cười an ủi: "Có thể chữa là tốt rồi, lần này là ta quá khinh địch, không nghĩ tới phía sau Nhị Di Nương còn có người thao túng, từ nay về sau chúng ta càng thêm tỉnh táo hơn." Nghĩ đến nọi dung vừa rồi trong tờ giấy, Vân Lãnh Ca lặng lẽ cười, không đổi sắc mặt dời chủ đề: "Xem ra, chúng ta phải chính đốn lại trong viện một chút, bằng không ít người ăn cây táo rào cây sung nào đó coi Thương Lãnh Uyển trở thành đá kê đặt chân của các nàng, các nàng sẽ không sợ đá cao sẽ ngã chết mình hay sao?
Chuyện phát triển đến hiện tại, Vân Lãnh Ca đã hoài nghi người phía sau màn của Nhị Di Nương tuyệt đối không chỉ là Phủ Thị Lang nhà mẹ đẻ của bà ta. Vạn Thị Lang chính là quan viên tam phẩm, nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, ông ta sẽ mạo hiểm đắc tội hai tướng để mưu sát chính mình hay sao? Bản thân mình cũng chỉ là một tiểu thư khuê phòng bình thường, vòng giao lưu trước kia của Vân Lãnh Ca thật sự là hẹp vô cùng, đến tột cùng ai sẽ mượn tay Nhị Di nương để trừ khử mình?
"Tiểu thư?" Ngâm Thư khó hiểu, ý của tiểu thư là trong viện này của các này có phản đồ?
Vân Lãnh Ca chuyển tờ giấy bị vò thành một cục ở trong tay, ý bảo Ngâm Thư mở ra nhìn một chút. Tiếp nhận giấy, khi xem hết mặt chữ trên giấy Ngâm Thư hoang mang hỏi: "Tiểu thư?"
"Đổi góc độ của giấy, dòng thứ nhất lấy chữ đầu, dòng thứ hai lấy chữ thứ hai, theo thứ tự có thể suy ra." Vân Lãnh Ca cười khẽ đáp, thuận tay vén sợi tóc mai rơi ra ra sau tai, Hương Nhi là nha đầu thông minh, cách biểu đạt sẽ mịt mờ khó hiểu.
"Cuối cùng, độc, có, mảnh..." Ngâm Thư dựa theo nhắc nhở của tiểu thư, nói ra từng chữ từng chữ, đọc lên hết mới biết hàm nghĩa của chữ trên giấy, đột nhiên mở to hai mắt.
Năm chữ ngắn ngủi này thì có ba chữ sai chính tả, nếu không phải Ngâm Thư từng xâu chuỗi chữ, chỉ sợ không nghĩ ra bí quyết giữa các chữ.