Đích Nữ Nhị Tiểu Thư

Chương 64.1

Editor: Quỳnh ỉn

Chờ đến khi lão phu nhân muốn xử trí Vân Lãnh Ca, tự mình nói cần phải đưa yêu nghiệt này đến miếu để siêu độ, là có thể danh chính ngôn thuận mang theo nhị tiểu thư quốc sắc thiên hương rời khỏi chỗ này, tha hồ hưởng thụ cá nước thân mật.

“Đúng không.” Vân Lãnh Ca mỉm cười, băng lãnh trong mắt nàng làm cho người ta phát lạnh, gằn từng chữ: “Phổ thế, là nói phổ độ thế nhân, nhưng đại sư ngụy trang rất giỏi, có thể lừa gạt mọi người trong Tướng phủ, ngươi phổ độ cái gì, độ thế nào? Sẽ không sợ ngày nào đó bại lộ, bị người ra chửi là tiểu nhân vô sỉ chứ?”

Vân Lãnh Ca vừa dứt lời, người trong phòng liền sợ hãi, bị những lời đại nghịch bất đạo của nàng nói dọa cho không dám lên tiếng.

Khó tin nhìn nàng chằm chằm, thầm nghĩ, chẳng lẽ Vân Lãnh Ca điên rồi sao?

Hòa thượng Tuệ Vân biến sắc, mặt nạ đức cao vọng trọng nứt ra từng mảnh, hoàn toàn mất đi thần thái nên có, đứng lên lạnh lùng nói: “Nhị tiểu thư thỉnh ngài chú ý lời nói, tiểu tăng được phật báo mộng, đặc biệt muốn ta xuống núi giúp đỡ tiêu diệt yêu nghiệt ở Tướng phủ, nhị tiểu thư không cảm tạ thì thôi, còn nói xấu tiểu tăng khắp nơi, khó đảm bảo người không phải là có tật giật mình.”

“Ta có tật giật mình?” Vân Lãnh Ca cười lạnh một tiếng, con ngươi u ám đen thui hiện lên một tia giễu cợt, không để ý tới ánh mắt nén giận của lão phu nhân đang bắn tới mình, nhìn về phía Tuệ Vân đang tức giận: “Đại sư, cao nhân cũng nên bày ra bộ dạng cao thâm, ngươi vào phủ, một chưa thực hiện, hai chưa xem xét, chỉ bằng hiểu biết trời đất mà làm qua loa tắc trách, sau này càng khó ăn nói, không bằng không chứng nói bên trong phủ có yêu nghiệt quấy phá, ngược lại ta muốn hỏi đại sư một chút, ngươi dựa vào cái gì mà chắc chắn là như thế? Chẳng lẽ ngươi có bằng chứng gì chứng minh thận phận đại sư của ngươi sao?"

Dừng một chút, Vân Lãnh Ca liêc mắt nhìn khuôn mặt đã biến sắc của lão phu nhân, nói: "Tổ mẫu, không phải cháu gái không tôn kính đại sư, mà là thân phận của hắn thật sự rất khả nghi, cháu gái không muốn có người tùy tiện tìm một người giả danh là đại sư để lừa bịp mọi người, xin tổ mẫu suy nghĩ nguyên nhân sâu xa trong đó."

Lời nói của Vân Lãnh Ca vang lên rất hùng hồn, nói năng có khí phách, trong lúc nhất đả kích toán tính trong lòng mọi người.

Sắc mặt lão phu nhân buông lỏng một chút, nhìn khuôn mặt hiền lành của Tuệ Vân xuất hiện nhiều hận ý, ánh mắt lộ ra độc ác càng giống như một con rắn hổ mang nham hiểm, làm cho người ra sợ hãi.

“Phụ thân, tổ mẫu, ánh mắt của đại sư thật là dọa người.” Trong phút chốc Vân Lãnh Ca thu hết hàn ý phát ra trở về, đôi mắt còn mang theo một tầng hơi nước, hai vai gầy run khẽ, tránh ở bên cạnh Vân Bá Nghị, kéo tay áo của hắn cẩn trọng nhìn sắc mặt trắng bệch của Tuệ Vân.

Vân Bá Nghị và Lão phu nhân bị lời nói đầy sợ hãi của Vân Lãnh Ca làm cho bừng tỉnh, cả hai người đều nhìn Tuệ Vân, mà hắn còn chưa kịp thu ánh mắt ngoan độc của mình lại, vì thế liền bị hai người nhìn thấy.

Vân Bá Nghị vốn đã rất đồng ý lời nói của Vân Lãnh Ca, mà lão phu nhân cũng không cho Tuệ Vân sắc mặt tốt, thấy hắn bị hai câu nói của Vân Lãnh Ca làm cho á khẩu, bộ dạng hận như muốn giết người, rõ ràng cho thấy người này có tật giật mình!

Nhị di nương ngồi không yên, nàng nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, Vân Lãnh Ca dám to gan ngang nhiên làm trái lại ý của Lão phu nhân, hơn nữa những câu nói của nàng tựa như châu ngọc, tất cả đều có lý khiến người khác không phản bác được.

“Nhị tiểu thư, nếu ngươi không phải yêu nghiệt trong miệng đại sư, cần gì phải sợ hãi, dùng thủ đoạn không đứng đắn để hãm hại đại sư như vậy, phải biết rằng hắn là sứ giả do phật tổ phái đến, ngươi bôi nhọ hắn cũng chính là gián tiếp bôi nhọ phật tổ đấy.” Nhị di nương xả những lời này lên người Vân Lãnh Ca, không hề đề cập đến thân phận của Tuệ Vân này có khác thường hay không, lần nữanhấn mạnh hắn chính là cao nhân, còn nói Vân Lãnh Ca lòng muông dạ thú muốn sỉ nhục phật tổ, không dấu vết thay Tuệ Vân kéo cục diện sắp lộ tẩy trở về.

“Đúng đúng đúng, Nhị di nương nói rất đúng.” Tuệ Vân lau mồ hôi lạnh trên trán, không còn một chút bộ dạng cao tăng đắc đạo, hắn thở dài nhẹ nhõm, ổn định lại trái tim hoảng loạn, nỗ lực muốn cười hiền lành một cái, nhưng lại không cách nào nặn ra được, chỉ có thể cứng ngắc nói: “Nói xấu tiểu tăng không quan trọng, nếu đắt tội với Phật tổ, sẽ là đại họa cho Nhị tiểu thư ngươi, cũng là đại họa cho Tướng phủ.”

Mở miệng một tiếng nói xấu, chửi bới, thật sự muốn khép Vân Lãnh Ca vào tội bất kính, dường như càng muốn lệch hướng trọng tâm đề tài trước đó.

Quả nhiên, Nhị di nương vừa chuyển đến phật tổ cao cao tại thượng này, mí mắt lão phu nhân lại trầm xuống, đứa nhỏ Lãnh Ca này thật không hiểu chuyện, nếu đắc tội làm Phật tổ nổi giận giáng xuống Vân phủ thì sao, nàng tuổi còn nhỏ, không hiểu nặng nhẹ, đến lúc đó nàng chính là đầu sỏ gây nên phiền hà cho Tướng phủ.

Tuy ánh mắt vừa rồi của Tuệ Vân đại sư này thật sự rất đáng sợ, nhưng hắn đường đường là cao tăng, lại bị Vân Lãnh Ca một nữ tử khuê phòng hoài nghi như vậy, ắt sẽ tức giận, tượng đất còn có ba phần tính tình, huống chi lại bị người nghi ngờ đại sư?

Nghĩ đến đây, lão phu nhân mặt lạnh nhìn thoáng qua Vân Lãnh Ca, trách mắng: “Đại sư ở đây, không được hồ ngôn loạn ngữ.” Nói xong lại quay đầu chưa tiêu tức giận Tuệ Vân nói: “Đại sư, Lãnh Ca là trẻ nhỏ, nếu có vô ý xúc phạm ngài, ngài đừng để trong lòng.”

Trong mắt Tuệ Vân vẫn còn âm ngoan, vì không để người khác nhìn thấy, hắn nhắm mắt lại, giả bộ bình tĩnh, cố gắng ôn hòa nói: “Nhị tiểu thư là tiểu nữ không rành thế sự, tất nhiên tiểu tăng không chấp nhất với nàng.” Trong lời ngoài lời, để phê phán triệt để Vân Lãnh Ca.

Vân Lãnh Ca biết hắn vẫn ghi hận trong lòng, cũng không thèm để ý, đang chuẩn bị đánh đòn phủ đầu hắn, xem hắn mang mặt nạ giả nhân giả nghĩa nữa hay không.

“Đại sư, Nhị tiểu thư không có ý như vậy, ngài có thể lấy chứng cứ chứng minh trong sạch ra không, chứng minh ngươi thật sự là cao tăng phổ độ chúng sinh.” Tứ di nương chợt mở miệng, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ mặt không nhìn thấu, điềm đạm bình tĩnh.

Vân Lãnh Ca có chút kinh ngạc, mở miệng vào lúc này rất dễ dàng sẽ tự rước họa vào mình, như vậy giống như biến thành đối tượng nghi ngờ của lão phu nhân, biết rõ là sẽ rước họa vào thân nhưng di nương vừa mới xuất đầu lộ diện này lại dám đối đầu với lão phu nhân, là muốn tiến thêm một bước mang bản thân mình ra làm trung tâm sao? Hay là nhìn thấy Vân Bá Nghị khinh thường Tuệ Vân, nên muốn dùng hành động lần này để hấp dẫn sự chú ý của hắn?

Nhưng hôm nay nàng ta vừa mới ra ngoài, Vân Bá Nghị còn chưa kịp sủng ái nàng ta, phần cảm giác tươi mới này còn tồn tại, nàng ta không nhất thiết phải mạo hiểm lớn như vậy, cũng không cần phải phiêu lưu để tìm kiếm sủng ái.

Tứ di nương kiên trì thừa nhận ánh mắt trách cứ của lão phu nhân và ánh mắt oán hận đầy phẫn nộ của Nhị di nương, cùng đánh giá như có như không của Tam di nương, ánh mắt này khiến nàng ta đứng ngồi không yên, vừa mới nói hai câu ngắn ngủi, gần như hao hết dũng khí của nàng ta.

Sắc mặt lão phu nhân căng thẳng, trong lòng sinh ra chán ghét đối với Tứ di nương mười mấy năm chưa gặp mặt, Lãnh Ca là tiểu hài tử, không thể nói chuyện được, nhưng nàng ta là người mấy chục tuổi, còn không hiểu hết tầm quan trọng của chuyện này sao?

“Lão phu nhân, Tam công tử và Tứ tiểu thư Tả tướng phủ bái phỏng.” Nha hoàn Lan Hương bên người lão phu nhân tiến vào bẩm báo.

Lão phu nhân và Vân Bá Nghị liếc nhau một cái, dường như là đã hiểu hàm ý trong mắt nhau.

“Mời bọn họ vào đi.”

Lần trước Tam công tử Tả tướng phủ Lâm Tập Phong không tham gia cung yến, cho nên Vân Lãnh Ca ngoại trừ ấn tượng trong trí nhớ, trên cơ bản không tính là quen biết, không nghĩ tới lần này lại là hắn.

Rất nhanh, Lan Hương dẫn Lâm Tập Phong và Lâm Thư Hàn đi vào Phúc thọ đường.

Lâm Tập Phong còn kém một tuổi nữa là cập quán, tươi cười trên mặt không giảm, chậm rãi đi tới phía này, một thân cẩm bào màu lam nhạt, viền vàng áo trên cẩm bào được khảm hoa lệ, châm tuyến tinh mịn, hoa cỏ mây mù được thêu cực kỳ sống động, chân đi một đôi giày đen mới tinh, tay cầm một cây quạt ngọc, mây núi trên quạt giống hệt như trên xiêm y, tôn nhau lên rực rỡ, mặt mày tuấn tú ngoảnh lại nhìn đầy rực rỡ, rất là phong lưu.

Lâm Thư Hàn tươi cười đoan trang, mặt phủ một lớp phấn bạc, càng tôn lên da thịt mịn màng, trên tóc mây cài một cây trâm hải đường, trên người mặc váy trăm điệp như ý nguyệt, mặc dù đơn giản nhưng cũng không làm mất dịu dàng uyển chuyển, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo lễ nghi được giáo dưỡng kỹ lưỡng.

Còn có một hòa thượng đi theo phía sau bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment