Đích Nữ Nhị Tiểu Thư

Chương 73

Editor: Búnn.

Vân Lãnh Ca rất muốn cười, cũng thật sự buồn cười, âm thanh không lớn, lại giống như hạt ngọc rơi xuống bàn sứ, nụ cười cực kỳ du dương dễ nghe, nàng có chút hăng hái hỏi: "Nơi này là tướng phủ, tổ mẫu là người yêu thương ta nhất, phụ thân cũng rất tín nhiệm ta, bây giờ Nhị di nương rơi xuống vũng bùn, tay ta ở trước mặt bà ta, vốn không có lực đánh trả, ngươi cảm thấy ta cần một tiểu nha hoàn như người làm gì cho ta?"

Nha Nha có mấy phần thông mình, nhưng cùng lắm cũng chỉ là thích đùa bỡn một chút thủ đoạn và chút tâm cơ thôi, nếu lúc Nhị di nương như mặt trời lúc ban trưa, nhân vật như nàng ta, cùng lắm cũng chỉ là con pháo thí thôi, thông minh quá sẽ bị thông minh hại, không gõ chuông cảnh báo trước cho nàng ta, khó đảm nàng ta không sinh ra một vài ý định không nên, đánh chủ ý lên tới đầu mình.

Mình lợi dụng nàng ta, cũng không phải để con cờ này quay ngược lại đối phó mình.

“Vậy tiểu thư là vì sao?” Vẻ mặt xinh đẹp của Nha Nha theo lời nói của Vân Lãnh Ca mà biến đổi lần nữa, cho dù trong lòng không cam, nhưng cũng biết những điều nàng nói là sự thật.

“Ngươi chọn con đường này, liền đại biểu hoàn toàn vạch rõ giới tuyến với Nhị di nương, Nhị di nương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nha đầu ăn cây táo rào cây sung, cái này ngươi hiểu chưa? Ta với bà ta đã sớm thủy hỏa bất dung, chỉ cần là chuyện ngáng chân Nhị di nương, tôi cũng nguyện ý làm, là người đối lập với Nhị di nương, ta cũng nguyện ý giúp, lần này ngươi hiểu chưa?” Giọng Vân Lãnh Ca không thấp không cao, lại cất giấu một loại ma lực, từng chút từng chút phá hủy ý chí của Nha Nha.

Nha Nha siết chặt lòng bàn tay toát mồ hôi dính nóng nóng thành quyền, dĩ nhiên nàng ta biết, nếu thật sự chọn làm thông phòng của tướng gia, thì đồng nghĩa với hoàn toàn phản bội Nhị di nương, nhưng tên đã lắp vào cung, không bắn không được, nàng vốn dĩ đã không có đường rút lui, bây giờ đổi ý, Nhị tiểu thư tuyệt đối sẽ không tha cho nàng ta, không những không giữ được tính mạng, vinh hoa phú quý cũng hoàn toàn biết thành bọt trong nước.

Dù sao hiện tại Nhị di nương đã là cá trong chậu, tự thân khó bảo toàn, căn bản không đủ gây sợ hãi, đợi nàng ta thành thông phòng của tướng gia, sinh trưởng tử cho tướng phủ, đến lúc đó, đừng nói là Nhị di nương, ngay cả Nhị tiểu thư cũng không dám tùy tiện động nàng ta.

“Tiểu thư, mọi thứ sau này nô tỳ đều nghe ngài.” Nha Nha dập đầu như giã tỏi.

Vân Lãnh Ca cười trừ, ngay sau đó thầm cảm thấy buồn cười, đây là người thứ mấy hận không được chỉ trời thề trung thành với mình? Lòng người là thứ dễ thay đổi nhất, cũng là thứ không thể nhờ cậy được nhất.

“Ngươi có bao nhiêu khả năng thì dùng hết đi, chỉ cần ngươi có bản lĩnh, đi cao thế nào ta cũng lười để ý.” Vân Lãnh Ca lật người, mí mắt nặng nặng không mở ra được, liền dứt khoát nhắm mắt lại.

Dục vọng của con người đúng là không ngừng không nghỉ, lòng tham không đáy, ngay cả Nha Nha cũng muốn đánh đủ xa đủ dài, huống chi là Nhị di nương, loại đồ vật như quyền lợi này, không chạm được thì thôi, những người đã hưởng qua ai còn muốn đặt xuống?

“Vậy tiểu thư, nô tỳ nên làm thế nào?” Trong mắt Nha Nha thoáng qua chút vui vẻ, ý tứ của Nhị tiểu thư chính là dù tương lai nàng ta muốn làm gì thì làm đó, nàng cũng sẽ không trông nom.

“Hai ngày tới cứ sống yên ổn ngây ngô, Ngâm Cầm sẽ nói cho ngươi biết nên làm như thế nào.” Vân Lãnh Ca chậm rãi nói: “Lần này ta giúp ngươi chủ yếu là nhớ tới duyên phận chủ tớ, ra khỏi Liên Lãnh Uyển, sau này ngươi giàu hay nghèo, được phụ thân sủng ái hay là luân lạc tới trình độ vạn kiếp bất phục cũng không còn liên quan tới ta nữa, từ nay về sau ta cũng chưa từng có một nha hoàn là ngươi, hiểu không?” Dứt lời, cố gắng mở mắt ra, bắt tầm mắt lạnh lẽo về phía ánh mắt phiếm vui vẻ của Nha Nha.

“Vâng, vâng, vâng, tiểu thư, nô tỳ hiểu được.” Nha Nha liên tục không ngừng đập đầu, bị vui sướng to lớn xông vào khiến váng đầu, làm sao còn nhớ tới được phải suy nghĩ, chỉ cảm thấy cuối cùng ông trời cũng mở mắt, lúc đầu nàng ta còn không biết làm thế nào mới tiếp cận được tướng gia, hiện tại đã có Nhị tiểu thư ở giữa giúp dỡ, trở thành di nương là chuyện ván đã đóng thuyền.

“Ra ngoài đi.” Vân Lãnh Ca nhắm mắt lần nữa, phất phất tay.

“Tiểu thư, nói không chừng Nha Nha này không nhờ vả được.” Lâm ma ma nhìn bóng Nha Nha rời khỏi tầm mắt của mình, quay đầu cau mày thấp giọng nói.

“Thuận tay nhấc nàng ta lên một chút thôi, càng nhiều người diễn càng hay, Nhị di nương sẽ cam tâm nhận tội như vậy? Nhất định bà ta còn chuẩn bị đông sơn tái khởi, bản thân ta muốn nhìn một chút, nanh vuốt chính bà ta bồi dưỡng đảo mắt liền thành một con bạch nhãn lang, thì sẽ có tâm tình gì.” Vân Lãnh Ca nâng người lên phía trên một chút, nói chút chuyện phiếm.

“Sau này nàng ta có thể bán tiểu thư không, nhỡ nàng ta nói cho lão phu nhân rằng đây là do tiểu thư chỉ thị thì nên làm cái gì bây giờ?” Lâm ma ma vẫn cảm thấy không ổn.

“Vậy cũng phải xem lão phu nhân có chịu tin hay không đã.” Có giúp Nha Nha hay không cũng không có gì khác nhau, chủ yếu là nàng muốn nhìn Nhị di nương không thoải mái, trước kia cũng là người khác nhìn nàng diễn, có phải cũng đến lúc nên đổi vị trí rồi?

Hôm sau, Nha Nha theo biện pháp của Ngâm Cầm chạy đến Thanh Phong uyển khóc lóc kể lể nói Nhị tiểu thư khắp nơi gây khó dễ cho nàng ta, hi vọng Tứ di nương có thể phát thiện tâm chứa chấp nàng ta.

Trên mặt Tứ di nương giống như bị làm khó, có chút do dự nói: “Nhưng ngươi là người của Nhị tiểu thư mà, ta chỉ là di nương, e là như vậy sẽ không tốt.”

“Tứ di nương, nô tỳ biết người là người lòng dạ tốt, ngài thương nô tỳ một chút, nô tỳ cũng là không còn cách nào khác, Nhị tiểu thư hiểu lầm nô tỳ, chỗ nào cũng không vừa mắt nô tỳ.” Mặt Nha Nha đầy nước, tình chân ý thiết khóc kể lể.

Tứ di nương thầm cười lạnh, nếu không phải trước đó Nhị tiểu thư đã nói trước cho bà ta, bà ta thật đúng là sẽ bị nha đầu khẩu phật tâm xà này lừa, trên mặt vẫn bất động thanh sắc, nói: “E là không tốt lắm đâu, lão phu nhân sẽ không đồng ý.”

Trên mặt Nha Nha thoáng qua chút nóng nảy, hai ngày nay tướng gia đều nghỉ ở chỗ Tứ di nương, nếu nàng ta có thể phục vụ ở Thanh Phong Uyển, còn sợ không tìm được cơ hội thân cận với Tướng gia sao?

“Chỉ cần Di nương có thể đồng ý, chỗ Nhị tiểu thư nô tỳ sẽ nói tốt cho ngài.” Nha Nhu thút thít đáp, ủy khất nói: “Nô tỳ cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa, chỉ là bây giờ Nhị tiểu thư có chút quá đáng, nô tỳ phục vụ bên cạnh ngài, nhất định sẽ chăm chỉ làm việc vì ngài.”

“Việc này…” Tứ di nương giống như vạn bất đắc dĩ, trên mặt không đành lòng, thở dài, dè dặt nói: “Được rồi, chỉ cần ngươi có thể thuyết phục Nhị tiểu thư, thu nhận ngươi cũng không có chuyện gì.”

“Nô tỳ đa tạ Tứ di nương.” Quả nhiên Nha Nha bày dáng vẻ cảm động đến rơi nước mắt.

Quả nhiên Nhị tiểu thư nói không sai, tính tình Tứ di nương nhu nhược ôn hòa, chủ tử như vậy mới có lợi cho việc nàng ta và tướng gia tiếp xúc thân mật.

Phúc Thọ đường.

“Tổ mẫu.” Vân Lãnh Ca khẽ bĩu môi, kéo tay lão phu nhân lay lay.

“Sao thế.” Lão phu nhân mỉm cười hỏi Vân Lãnh Ca đang làm nũng.

“Cháu gái muốn đưa Nha Nha cho Tứ di nương, ngày đó suýt nữa nàng ta hai cháu gái, trong lòng cháu gái tức giận, liền trách phạt hạ nàng ta xuống, vậy mà nàng ta không chịu nổi chạy đến chỗ Tứ di nương tố khổ.” Mặt Vân Lãnh Ca bất mãn, giống như đang tố cáo.

“Lãnh Ca không thích thì đuổi nàng ta đi là được.” Lão phu nhân xem thường, nha hoàn này rõ ràng là mật thám của Nhị di nương, Lãnh Ca đơn thuần ngây thơ, nhìn không rõ lòng người, chỉ đơn giản cho rằng đó là lỡ miệng.

Chắc là nha hoàn này thấy Nhị di nương rơi đài, liền nhanh chóng thay đổi hướng gió đi đút lót Tứ di nương đang dần đi lên, có thể thấy được là tiểu nhân thấy lợi quên nghĩa, gặp cao đạp thấp, nô tài như vậy, ở lại tướng phủ chính là người gieo họa.

“Nhưng cháu gái không phục, tại sao nàng ta lại cảm thấy phụ thân sẽ thương Tứ di nương nhiều hơn, nàng ta còn khẳng định rằng Tứ di nương ở trong lòng phụ thân và tổ mẫu quan trọng hơn Lãnh Ca.” Vân Lãnh Ca cúi thấp đầu, buồn buồn nói.

“Con đó, đúng là hài tử.” Lão phu nhân chọc chọc trán Vân Lãnh Ca, cười cười nói: “Tứ di nương chỉ là thiếp thất thôi, con mới là đích nữ tướng phủ, đương nhiên là phụ nhân và tổ mẫu của con sẽ yêu thương con nhiều hơn rồi.”

Nghe vậy, Vân Lãnh Ca cười như hoa mùa hạ, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng đỏ, tay xoắn xoắn khăn lụa: “Tổ mẫu, những lời ngài nói đều là thật sao?”

“Dĩ nhiên, trong phủ người tổ mẫu thương nhất chính là con rồi.” Lão phu nhân bật cười, thật ra những lời này của bà ta đều không hẳn là giả, trong bốn cháu gái có hai người bà ta không thích, Vân Thu Ca chỉ là thứ nữ, mặc dù miệng ngọt, nhưng cũng có lúc không tránh khỏi lễ tiết không đủ chu đáo, làm việc không đủ chững chạc.

Nhưng Vân Lãnh Ca là cháu gái ruột thịt của bà ta, phương diện nào cũng xuất sắc, đáng tiếc nhất chính là tính nàng ôn thuận, tổ mẫu nói gì nàng nghe nấy.

“Vậy tổ mẫu thương cháu gái thêm một lần nữa có được không, con muốn cho nha đầu kia biết, trong phủ ai mới là người được phụ thân và tổ mẫu thương nhất.” Vân Lãnh Ca hơi hơi nâng cằm, thần thái ngây thơ đáng yêu.

“Được, được, được, Lãnh Ca nói gì tổ mẫu cũng nghe theo được không?” Lão phu nhân nghe câu nói đầy tính hài tử của nàng, không thể làm gì lắc đầu, nàng đường đường là đích tiểu thư tướng phủ, cần gì so đo với một nha hoàn? Chỉ là tiểu hài tử cáu kỉnh đùa bỡn thôi, đợi ngày mai Tứ di nương thỉnh an thì nói, bảo bà ta nhìn chằm chằm Nha Nha đó một chút, tránh cho khắp nơi gây sóng gió, khiến tướng phủ không được yên ổn.

Chờ Vân Lãnh Ca hết thích thú, liền đuổi nha đầu không biết điều đó ra ngoài là được.

“Tổ mẫu, người thật tốt.” Thấy lão phu nhân đáp ứng, Vân Lãnh Ca ôm ôm cánh tay bà ta, dựa đầu vào vai bà ta, thân thiết nói, che giấu tầm mắt phát ra ánh sang lạnh.

Thanh Phong uyển.

Tứ di nương nhìn Nha Nha chân thành ôm bọc quần áo, giấu chán ghét trong lòng xuống, cố gắng bày ra thần sắc hòa nhã vui vẻ: “Nếu Nhị tiểu thư và lão phu nhân đã đồng ý, thì ngươi ở Thanh Phong uyển phục vụ đi, trước làm từ nha hoàn Nhị đẳng đi, biểu hiện tốt lại nhấc lên.”

Nha Nha sảng khoái đáp một tiếng, đưa khế ước bán thân của nàng ta cho Tứ di nương, thầm nghĩ chờ ta gặp được tướng gia, đừng nói là nha hoàn nhị đẳng, dù là nhất đẳng ta cũng lười làm.

Vừa tính toán, Nha Nha vừa rạo rực rời khỏi gian phòng.

“Tiểu thư, ngài thật sự tính toán liên thủ với Nhị tiểu thư?” Trong phòng có một lão ma ma chừng năm mươi tuổi hỏi.

Bà ta là người theo bên người Tứ di nương từ lúc còn chưa vào phủ, năm đó cùng bị Tướng phủ mua vào, sau đó Tứ di nương quyết không để ý tới việc tranh thủ tình cảm nữa, yên tĩnh ngủ đông tránh đời, vị Lôi ma ma này vẫn không oán không hối đi theo bên người phục vụ, là tâm phúc trung thành với Tứ di nương nhất.

Lúc không có người ngoài, Lôi ma ma kiên trì gọi Tứ di nương là tiểu thư.

“Chẳng lẽ ta thật sự ở mãi cái chỗ quỷ quái kia tự sanh tự diệt sao?” Mặt mũ Tứ di nương khổ sở, ngay sau đó giống như nghĩ tới điều gì, trong mắt thoáng qua chút ánh sang: “Năm đó phu nhân liều mạng bảo vệ ta, trước khi đi dặn đi dặn lại bảo ta giuusp nàng chăm sóc Nhị tiểu thư, nhưng ngươi xem nhưng năm này ta làm chuyện gì cũng vì an nguy của bản thân, coi những lời phu nhân nhân giao phó như gió thoảng bên tai, hoàn toàn không quan tâm tới Nhị tiểu thư, nếu bây giờ ta còn khăng khăng một mực thì không phải là có lỗi với ơn cứu mạng của phu nhân sao.”

“Tiểu thư, mình ngài cũng là nửa bước khó đi mà, nếu phu nhân biết cũng sẽ không trách người.” Lôi ma ma nghe Tứ di nương nhắc tới chuyện năm đó, sắc mặt cũng trở nên có chút nặng nề, thở dài.

“Dù thế nào ta cũng còn gương mặt này, ngươi xem hai ngày nay, hàng đêm tướng phủ ở lại chỗ này của ta.” Tứ di nương hoảng hốt giơ tay lên vuốt mặt của mình, giọng nói đùa cợt: “Nếu ta sớm ra ngoài, Nhị tiểu thư cũng sẽ không phải một mình giả vờ ngu dại mới có thể giữ được, ta có lỗi với phu nhân.”

Lôi ma ma nhớ tới ân tình năm đó của phu nhân, lắc đầu một cái, lại thở thật dài.

Mấy ngày nay, ngoài mặt tướng phu gió yên sóng lặng, mỗi ngày ngoại trừ thỉnh an lão phu nhân, Vân Lãnh Ca chỉ viết viết, vẽ tranh, ngày trôi qua thật là thoải mái.

“Nhị tiểu thưu, Ngũ Hoàng tử, Lãnh thế tử, Âu Dương thế tử, Đại công tử, Đại tiểu thư Hạ tướng quân phủ tới bái phỏng, lão phu nhân gọi ngài qua đó.” Vận Nhi đi vào bẩm báo.

Vân Lãnh Ca đặt bút lông xuống, kinh ngạc nhướn nhướn mày, tử nữ Hoàng thất, Vương thất, Đại thần dồn dập bái phỏng, ngày hôm nay cạo cái gió gì đây.

Đổi xiêm áo gặp khách, Vân Lãnh Ca mang theo Vận Nhi Ngâm Cầm tới Phúc Thọ đường của lão phu nhân.

“Tổ mẫu.” Vào trong phòng khách, Vân Lãnh Ca ưu nhã vấn an hành lễ với lão phu nhân, ngay sau đó phúc thân với đám người đang ngồi chờ bên phải: “Tiểu nữ ra mắt Ngũ Hoàng Tử, Lãnh thế tử, Âu Dương thế tử, Hạ công tử, Hạ Đại tiểu thư.”

Ngồi bên cạnh tay phải là Ngũ Hoàng tử Thượng Quan Thành, vóc dáng hắn cực kỳ cao lớn, mặc trang phục màu lam hoa văn vân tường phù bức, đường viền cổ ống tay áo trường bào màu chàm cũng thêu hoa văn lưu vân chỉ bạc, bên hông thắt thắt lưng gấm màu xanh thêu tường vân, tóc đen buộc ngân quan, bạc ngọc trong suốt trơn bóng trên ngân quan càng khiết tóc đang chảy xuống của hắn thêm đen bóng mượt mà, giống như tơ lụa.

Trên mặt Thượng Quan Thanh mang ý cười ôn hòa, tay nâng không khí nói: “Vân Nhị tiểu thư không cần đa lễ.”

Lãnh Thần vẫn trưng khuôn mặt lạnh băng không có chút biểu hiện nào, chẳng qua là nâng cặp mắt màu hổ phách không chút gợn sóng nào nhìn Vân Lãnh Ca hồi lâu, Âu Dương Phong và Hạ Hạo Nhiên gật đầu một cái coi như đáp lễ, Hạ Ngữ Nhi cũng đứng dậy từ từ hành lễ.

“Không biết Ngũ hoàng tử tới Tướng phủ có chuyện gì, Tướng gia không ở trong phủ.” Lòng lão phu nhân có nghi ngờ, Ngũ hoàng tử tới cửa bái phỏng, Tướng phủ không ai chọc ra cái sọt gì? Dù sao hiện giờ Ngũ Hoàng tử và Thái tử đối chọi gay gắt, Bá Nghị quyết định chủ ý không giúp ai, yên lặng theo dõi thay đổi.

“Lão phu nhân, ngày yến hội đó thuật Đan Thanh(1) của Vân Nhị tiểu thư thật sự rất tuyệt duyệt, bản hoàng tử hết sức khâm phục, lần trước nhìn không rõ lắm, muốn mời Vân nhị tiểu thư mở bút pháp thần kỳ lần nữa, không biết Bản hoàng tử có vinh hạnh này hay không.” Thượng Quân Thành cười ôn hòa, lễ độ nói.

(1)Hội họa Trung Quốc cổ đại thường dùng màu đỏ thắm, màu xanh, cố xưng là vẽ "Đan Thanh".

Vân Lãnh Ca ngước mắt chăm chú nhìn nụ cười ôn thuận của Thượng Quan Thành, không biết có phải do nàng nhìn sai hay không, cảm giác trong nụ cười của hắn giấu giếm rất nhiều ý đồ.

Mở miệng một tiếng bản hoàng tử, chữ trên mặt thì hỏi ý kiến của người khác, thật ra thì vốn không chịu được người khác từ chối, cho nên phong kín đường muốn từ chối của mình.

Rốt cuộc trong hồ lô của Ngũ hoàng tử bán cái gì, Vân Lãnh Ca cũng không thật sự cho rằng mấy người bọn họ đao to búa lớn tới Tướng phủ thực sự chỉ vì muốn xem kỹ thuật vẽ của mình.

“Dĩ nhiên có thể, Lãnh Ca dẫn Ngũ Hoàng tử tới vườn hoa đi.” Lão phu nhân nghe Thượng Quân Thành giải thích, nghi ngờ trong lòng không những không giảm mà sương mù còn càng thêm nặng nề.

“Dạ.” Vân Lãnh Ca nhẹ nhàng phúc thân, cười đúng mức nói: “Mời Ngũ hoàng tử theo tiểu nữ tới vườn hoa.”

Sauk hi thấy Thượng Quan Thành mỉm cười gật đầu rồi đứng dậy, Vân Lãnh Ca xoay người dẫn đường.

Phân phó Vận Nhi, Ngâm Cầm đi chuẩn bị giấy bút nghiên mực, Vân lãnh Ca dẫn mấy người Thượng Quan Thành đến lương đình ở vườn hoa.

“Nhị tỷ tỷ, tỷ muốn vẽ sao?” Vân Thu Ca ở giữa hai nha hoàn, ăn mặc tinh sảo đi tới chòi nghỉ mát, mặt cười tươi như hoa, kéo cánh tay Vân Lãnh Ca, đáng yêu nói.

“Ừ.” Vân Lãnh Ca cười cười.

“Tiểu nữ Vân Thu Ca ra mắt Ngũ Hoàng Tử, Lãnh thế tử, Âu Dương thế tử, Hạ công tử, Hạ Đại tiểu thư.” Trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Vân Thu Ca mang theo xấu hổ e sợ, hơi phúc thân, không để lại dấu vết báo tên họ của mình cho Ngũ Hoàng tử, ngẩng đầu lên, nhưng lại cúi khép khép mi, dễ dàng bày toàn bộ vẻ xinh đẹp trên gương mặt của nàng ta ra, nhưng lại thể hiện Đại gia khuê tú được tu dưỡng tốt.

“Vân Tứ tiểu thư.” Thượng Quân Thanh giống như là không nghe thấy Vân Thu Ca báo tên, lễ phép khách sáo gọi.

Khóe miệng Vân Lãnh Ca nâng nhẹ lên thành độ cong duyên dáng, không phải là Vân Thu Ca coi trọng Mộ Dung Diệp sao? Sao Ngũ Hoàng tử vừa tới nàng ta liền di tình biệt luyến rồi? Thượng Quan Thành là hoàng tử, tương lai có thể vinh đăng đại bảo, đúng là phẩm cấp của hoàng tử phi cao hơn thế tử phi một bậc, nếu một ngày kia Ngũ hoàng tử tranh ngôi thành công, Hoàng tử phi chính là nhất quốc chi mẫu, khó trách Vân Thu Ca vội vàng thấy người sang bắt quàng làm họ.

“Tứ muội, ngươi giúp ta chiêu đãi Ngũ hoàng tử một cái, ta đi chuẩn bị một chút.” Vân Lãnh Ca dịu dàng cười với Vân Thu Ca, quay đầu nhẹ nói với Ngũ Hoàng tử trong đình: “Tiểu nữ cáo lui trong chốc lát.”

Trên dung nhan như tuyết ngọc của Ngũ hoàng tử đều là vui vẻ, nhẹ nhàng gật đầu.

Trên đường mòn trở về Liên Lãnh uyển, Vân Lãnh Ca ngưng mi suy nghĩ, thình lình, từ một bên bụi hoa, đột nhiên nhảy ra một gã nam tử.

Vân Lãnh Ca cả kinh, theo bản năng lui về phía sau mấy bước, định thần lại liền nhìn, Hạ Hạo Nhiên? Hắn ở sau lưng mình làm gì?

“Hạ công tử, tiểu nữ có đồ cần chuẩn bị, kính xin nhường một chút.” Vân Lãnh Ca nhìn vẻ dâm tà chợt lóe trong mắt Hạ Hạo Nhiên, trong nháy mắt tức giận tràn đầy trong đầu, giọng nói cứng nhắc.

“Vân Nhị tiểu thư, ngày đó ở trên yến hội ngươi đứng đầu ngọn gió, không phải vì muốn bám víu cành cao sao? Âu Dương thế tử đã cùng muội muội ta lưỡng tình lương duyệt, ngươi cần gì phải ở giữa phá hư tình cảm của bọn họ? Như vậy không phải là quá không biết xấu hổ sao?” Trên khuôn mặt coi như đoan chính của Hạ Hạo Nhiên tràn đầy khinh thường, nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh lệ tuyệt tục của Vân Lãnh Ca, trong mắt không hề che giấu dục vọng.

Vân Lãnh Ca tức giận bật cười, lạnh lùng liếc Hạ Hạo Nhiên một cái, trong đôi mắt đẹp là lạnh lẽo bén nhọn như băng: “Xin Hạ công tử cẩn thận lời nói, nếu Âu Dương thế tử thật sự cùng Hạ Đại tiểu thư có tình cảm với nhau, chưa tam môi lục sính đã tự định cả đời, thật đúng là mờ ám tư tình, hành động không đúng mực, chẳng lẽ Hạ công tử không chút cố kỵ vào đối với danh tiếng của Hạ đại tiểu thư sao?”

Thấy sắc mặt Hạ Hạo Nhiên âm trầm, tay nắm thành quyền, như có như không trong thế chuẩn bị đánh người, Vân Lãnh Ca lạnh lùng cười một tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt: “Còn nữa, Hạ công tử từ điểm nào nhìn ra tiểu nữ phá hư tình cảm giữa bọn họ, ba chữ không biết xấu hổ tiểu nữ vạn vạn không nhận được, kính xin Hạ công tử thu hồi dùng trên người mình thôi.” Hắn nói chuyện khó nghe, cũng đừng trách bản thân không giữ lại cho hắn chút thể diện nào.
Bình Luận (0)
Comment