Đích Nữ Nhị Tiểu Thư

Chương 80

Editor: Gà

Phủ y nói xong, bên trong phòng sắc mặt mọi người đều khác nhau.

“Cái gì, ý của ngươi là có người cố ý muốn hại hài tử của ta?” Ánh mắt Vân Bá Nghị ẩn chứa tức giận quan sát mỗi người ở đây, vài nha đầu đang quỳ dưới đất ai nấy đều cúi đầu, không dám thở mạnh.

“Lão phu nhân, tại hạ đầu tiên còn cảm thấy kỳ quái, thuốc phá thai trong cơ thể Nhị di nương xác thực không nhiều lắm, không thể tạo thành hiện tượng đẻ non, hiện tại ngửi  được mùi vị này, tại hạ mới có thể xác định, loại dược này phát tán mùi hương sẽ khiến thai nhi sinh non nhanh hơn, kết hợp với bên trong cơ thể đã sớm tồn tại dược tính, mới dẫn đến thai nhi khó giữ được.” Nói xong, phủ y hít sâu một cái mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi, ngay sau đó khẽ nhíu mày.

“Nhị tỷ tỷ, mùi hương trong không khí rất giống với mùi thơm trên người tỷ  đó?” Vân Thu Ca đánh bạo đứng lên, theo ngọn nguồn mùi hương phiêu tán đi tìm, vượt qua hai người Trần Tố Lan, Lý Ngọc Nhi, giống như nghi ngờ ở trên người Vân Lãnh Ca ngửi ngửi, cao giọng nói.

Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người cũng tập trung trên người của Vân Lãnh Ca, Vân Bá Nghị đè nén tức giận, lạnh lùng nói: “Lãnh Ca, đây là chuyện gì?”

“Thật sao?” Vân Lãnh Ca giơ tay lên ghé vào ống tay áo cẩn thận ngửi chốc lát, vẻ không hiểu hiện rõ trên khuôn mặt, nhẹ nhàng nói: “Nhưng ta chưa bao giờ dùng huân hương mà, thường ngày ngay cả túi thơm cũng chưa từng đeo, mùi thơm ở đâu ra vậy?”

“Tính tình Lãnh Ca như thế nào, con làm cha còn không biết sao? Con bé sao có thể như thế? Bá Nghị, đừng nghi thần nghi quỷ nữa, Lãnh Ca mới là nữ nhi ruột thịt của con.” Ánh mắt lão phu nhân lạnh đạm quét qua mẫu tử Lý Ngọc Nhi, lạnh giọng nói, những ngày qua gần như ngày nào bà cũng ngồi chung một chỗ nói chuyện với Lãnh Ca, Lãnh Ca thích đeo loại trang sức gì bà rất rõ ràng, trên người nàng trừ hương vị hoa cỏ tươi mát, cũng không có mùi vị gì khác.

Trải qua vài sự kiện Nhị di nương hãm hại Vân Lãnh Ca, lão phu nhân coi như triệt để hiểu rõ, mẹ đẻ Vân Lãnh Ca mất sớm, không chỗ nương tựa, nhưng lại có được danh tiếng dòng chính nữ, những cái này di nương thứ xuất đương nhiên không chịu được, từng bước trù mưu, khắp nơi tính toán, muốn diệt trừ dòng chính nữ duy nhất của Tướng phủ, như vậy nữ nhi của các nàng cũng sẽ có lý do thuận lợi bò lên danh vị con vợ cả rồi.

Nghe Vân Thu Ca không phân tốt xấu vội vu oan lung tung rằng mùi thuốc từ trên người Vân Lãnh Ca tản ra, lão phu nhân trong đầu đột nhiên xẹt qua một tia sáng, cảm giác trong lòng nặng nề, e là lần này lại hướng về phía Lãnh Ca rồi.

Lần đầu tiên có thể nói thành tình cờ, lần thứ hai miễn cưỡng gọi là trùng hợp, liên tiếp lần thứ ba, lần thứ tư thì sao? Trên thế gian nào có nhiều việc tình cờ trùng hợp như vậy.

“Phủ y, ngươi nói, rốt cuộc là ai?” Vân Bá Nghị tất nhiên cảm nhận được trong giọng nói của lão phu nhân thể hiện sự tức giận cùng chất vấn, nhìn Vân Lãnh Ca đối diện vẻ mặt uất ức lại ẩn chứa vẻ không khuất phục, khiến trong lòng Vân Bá Nghị run lên, không dám nhìn thẳng vào mắt, chỉ đành phải chuyển tức giận dời đến trên người phủ y.

Lý Ngọc Nhi nhận thấy ánh mắt lão phu nhân quét tới tràn đầy lãnh ý, ánh mắt rũ xuống lóe lên.

“Trên người Nhị tiểu thư xác thực chưa từng có huân hương, tại hạ là từ....” Vẻ mặt phủ y khó xử, ánh mắt hết nhìn Vân Bá Nghị rồi nhìn lão phu nhân hồi lâu, môi hắn đóng mở nửa ngày, cũng không nói ra được nguyên cớ.

“Có vấn đề gì còn không mau nói ra, nếu hôm nay ngươi không bắt được đầu sỏ gây chuyện, vậy lúc trước ngươi chỉ nói suông không có chứng cứ, phỉ báng Tướng phủ ngươi nên biết sẽ có kết quả gì.” Vân Bá Nghị nhớ đến hơi thở mong manh của Nhị di nương, đáy lòng nóng nảy khiến ông đứng ngồi không yên, nhìn phủ y ấp a ấp úng, nhất thời phát cáu, cả giận nói.

“Vâng vâng vâng, tại hạ là từ...” Phủ y dĩ nhiên biết tội danh phỉ báng lớn đến mức nào, dừng một chút, cắn răng nói: “Tại hạ ngửi được từ trên người lão phu nhân.” Những lời này, ngữ tốc cực nhanh, giống như sợ mình nói chậm một chút, sẽ không nhịn được nuốt xuống yết hầu, nuốt luôn vào trong bụng.

“Lớn mật.” Lão phu nhân thấy phủ y lấy tới lấy lui cư nhiên kéo tới trên người mình, gương mặt tức giận đỏ bừng, tay mang theo vòng tay giá trị liên thành dùng sức vỗ mạnh lên bàn gỗ Lê Hoa, phát ra tiếng vang thật lớn, phủ y sợ hãi hai chân run rẩy vội quỳ xuống đất, miệng không ngừng tạ lỗi.

“Ta một lão bà tử sắp xuống mồ, dùng những huân hương bỏ đi đó làm gì, còn nữa, trong bụng Nhị di nương khối thịt kia cũng là của tôn nhi của ta, ta không độc ác như vậy, kế sách muốn ta tự hạ độc hại tôn nhi ruột thịt của bản thân.” Lão phu nhân càng nói càng tức, nếu không phải chú ý đến trong phòng còn có người khác, sợ là đã sớm chỉ vào mũi phủ y mắng to rồi.

Trong lòng Lý Ngọc Nhi dương dương tự đắc, bản thân không có bằng chứng cụ thể nếu tùy tiện chỉ lão phu nhân, chẳng những kết quả không được như ý, còn có thể bị người khác cho rằng bụng dạ khó lường, càng sẽ khiến ra lão phu nhân chán ghét và làm Tướng gia nổi giận.

Cho nên trước tiên nàng ta giả vờ khiến Thu Ca đem nước dơ hắt lên người Vân Lãnh Ca, lấy việc lão phu nhân hôm nay sủng ái nàng, chắc chắn lên tiếng bảo vệ, mà Tướng gia dưới tình huống hai bên đều giằng co, chỉ biết tìm phủ y hỏi rõ sự tình, nàng ta chắc chắn phủ y dưới sự áp bức quyền lực của Tướng phủ, bất đắc dĩ khai ra sự thật.

Trực tiếp đắc tội lão phu nhân hay vòng vèo thông qua Vân Lãnh Ca chuyển đến trên người lão phu nhân, tội bên nào nặng bên nào nhẹ, vừa nhìn là biết, dù sao mấy ngày nay nàng ta cũng không đối đầu với Vân Lãnh Ca, lão phu nhân chỉ sợ cũng nghe được, cũng không đột ngột, Thu Ca chỉ là một hài tử, một câu nói hời hợt, hoàn toàn có thể cho rằng đang vui đùa.

Đây là tùy cơ ứng biến, tránh nặng tìm nhẹ.

“Lão phu nhân, tại hạ không dám nói bừa, trên người ngài không có loại mùi hương đó, mùi hương tản ra từ vòng tay ngài đang đeo đó.” Phủ y thấy lão phu nhân oán độc nhìn mình chằm chằm, thân thể phát run, nơm nớp lo sợ nói. Mũi người học y rất bén nhạy, mùi vị toàn thân tản ra với mùi của một thứ vật phẩm đơn độc, khác nhau rất lớn, sau khi hắn phân biệt, liền đoán được mùi vị truyền ra từ chiếc vòng tay kim quang lấp lánh của lão phu nhân.

Lão phu nhân nghe vậy hàn ý trên mặt khẽ thu liễm, tầm mắt rơi vào vòng vàng trên tay nhìn một hồi, ngay sau đó ánh mắt ý vị không rõ quét Vân Lãnh Ca một cái.

“Tổ mẫu, cái vòng tay này hình như do Nhị tỷ tỷ tặng cho ngài mà. Vào cái ngày đưa vòng tay cháu và di nương đều ở Phúc Thọ đường.” Vân Thu Ca làm bộ như cực kỳ kinh ngạc, nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ Nhị tỷ tỷ cố ý bỏ dược có thể khiến đẻ non vào vòng tay rồi đưa cho tổ mẫu?...” Nói đến đây, nàng đột ngột ngừng lại, tựa như cảm thấy lời này rất không thỏa đáng, vội sửa lại: “Nhị tỷ tuổi còn nhỏ, không biết mùi thuốc này sẽ hại thai nhi, bôi loạn cũng là cử chỉ vô tâm, có lẽ không cẩn thận bôi lên cũng là chuyện bình thường mà.” Ánh sáng hưng phấn trong đáy mắt lóe lên gian kế việc lớn sắp thành.

Lời nói lần này đầy hàm ý, rõ rệt là cầu tình cho Vân Lãnh Ca, giúp nàng lấy cớ giải vây cho ý đồ mưu hại thai nhi của Nhị di nương, nhưng thực ra, đang ám chỉ cho lão phu nhân cùng Tướng gia biết, Vân Lãnh Ca cố ý, mượn đao giết người, mượn tay lão phu nhân diệt trừ có thể là thứ trưởng tử của Tướng phủ.

Vân Bá Nghị nghe những lời này, ánh mắt kỳ quái nhìn qua nhìn lại giữa Vân Thu Ca cùng phủ y.

“Ngươi đến nhìn xem.” Lão phu nhân không hề tức giận, tháo vòng tay xuống, đặt trong tay, đưa cho phủ y.

Phủ y cẩn thận nhận lấy vòng tay, lật qua lật lại nhìn kỹ chốc lát, lại ngửi một hồi, lúc này mới đem vòng tay cung kính trả lại cho lão phu nhân, có chút do dự nói: “Sau khi tại hạ quan sát hồi lâu, cảm thấy có chút không đúng, mặc dù vòng tay phát ra mùi hương tương tự với mùi thuốc tại hạ miêu tả khi nãy, nhưng lại có chỗ không giống, không giống chỗ nào, tại hạ vẫn chưa nói ra được.”

Ánh mắt Lý Ngọc Nhi ngạc nhiên nghi ngờ nhìn một vòng quanh phòng, mơ hồ cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng loại cảm giác này biến mất quá nhanh, chỉ là ý tưởng lóe lên, liền biến mất không tung tích.

“Nhị tỷ tỷ, ngươi sao có thể bôi dược vật khiến đẻ non trên vòng tay được, sau đó tặng cho tổ mẫu, gián tiếp khiến tiểu đệ đệ trong bụng Nhị di nương không giữ được, tỷ là tiểu thư con vợ cả, hài tử của Nhị di nương chỉ là con thứ, mặc dù ra đời, đối với tỷ cũng không có bất cứ uy hiếp gì mà, tỷ cần gì phải làm như vậy.” Vân Thu Ca lòng đầy căm phẫn chất vấn, đáy mắt hiện ra sắc bén, dưới mắt mọi người, vòng tay thực sự do Vân Lãnh Ca ở trước mặt rất nhiều người đưa ra, nàng hoàn toàn không thể nào chống chế.

“Đúng vậy, Tứ tiểu thư nói rất phải, nếu như Nhị di nương thật sự sinh ra thứ trưởng tử cho Tướng phủ, nhưng ngoại trừ việc không mang lại lợi ích cũng không hề mang đến một chỗ bất lợi nào cho Nhị tiểu thư, mặc dù đến lúc đó ngài có xuất giá, không có nhà mẹ cường thế làm hậu thuẫn, không thể không bị người khác khi dễ, Tướng gia có nhi tử có thể thừa kế Tướng phủ, đối với ngài trăm lợi mà không có một hại nào, ngài sao lại hồ đồ như thế?” Lý Ngọc Nhi tạm thời kiềm chế lo lắng trong lòng xuống, mặc kệ như thế nào, nhất định phải khiến cho chuyện Vân Lãnh Ca trù tính hãm hại đứa bé trong bụng Nhị di nương thành sự thật đã, trên mặt Lý Ngọc Nhi tất cả đều thể hiện nội tâm đau đớn, trong mắt đều là thương tiếc cùng không đành lòng.

Vân Lãnh Ca dịu dàng mỉm cười, gương mặt thanh lệ giống như một đóa hoa mùa hè lúc ban sơ, đáy mắt lóe sáng như nước thấp thoáng nụ cười, ánh mắt sâu thẳm liếc mắt nhìn mẫu tử Lý Ngọc Nhi đang thừa dịp bỏ đá xuống giếng, không ngừng âm thầm hãm hại, có thâm ý khác nói: “Tam di nương nói rất đúng, ta một nữ nhi gia, sớm muộn gì cũng gả đến nhà chồng, không có nhà mẹ giúp đỡ, quả thực nửa bước khó đi, nhưng ta có danh tiếng dòng chính nữ, sẽ không phải gả quá thấp, một nét bút không thể viết ra được một chữ Vân, Vân phủ thịnh vượng, ta tất nhiên vui mừng.” Nói xong, chậm rãi thở dài, cười chúm chím tầm mắt nhìn thấy sắc mặt quái dị của lão phu nhân và Vân Bá Nghị đang trầm mặc thật lâu, “Nhưng đáng tiếc quá, có người trước sau đều không hiểu đạo lý này, vắt óc tìm mưu kế đào một cái hố muốn ta nhảy vào, tận lực làm ra những chuyện khiến người thân đau kẻ thù mừng, một lần rồi một lần làm lòng ta rét lạnh.” Dứt lời, còn sụt sịt không dứt lại thở dài.

Trên mặt Ngâm Thư hết sức nhịn cười, gương mặt nghẹn cực kỳ quỷ dị, thầm nghĩ, trò đùa của tiểu thư đã phát huy tới mức tinh xảo rồi.

“Nhị tỷ tỷ, tỷ cần gì phải nói nhăng nói cuội sang chuyện khác chứ, hài tử trong bụng Nhị di nương là thân tôn (cháu) của tổ mẫu, đệ đệ ruột của muội và tỷ, mặc kệ do tỷ vô tâm làm sai, hay cố ý, nhưng có câu nói, biết sai có thể sửa, như vậy đã là điều tốt rồi, chỉ cần tỷ nhận sai với tổ mẫu, phụ thân, cần gì che giấu không chịu thừa nhận như vậy?” Nhận thấy Vân Lãnh Ca vẫn còn phô trương nguỵ biện, giọng điệu trong lời nói càng thêm châm chọc, Vân Thu Ca âm thầm cười lạnh, thật không biết sống chết, tự rước lấy nhục, đã cùng đường còn muốn liều chết đánh một trận sao?

“Ta không làm vì sao phải nhận.” Khóe miệng Vân Lãnh Ca chưa từng mất đi nụ cười, không nóng không lạnh nói: “Nếu tổ mẫu và phụ thân cảm thấy ta sai, ta lập tức tâm phục khẩu phục.”

Lý Ngọc Nhi nhìn dáng vẻ nắm chắc phần thắng, tính toán trước kỹ càng của Vân Lãnh Ca, cố áp chế bất an nhất thời xông lên não, cảm giác khí thế nàng ào ạt, để nàng ta không khỏi cảm thấy chuyện ngày hôm nay không thuận lợi như đã suy tính, e là chỉ có thể hòa một ván với Vân Lãnh Ca nhưng ngược lại sẽ gây bất lợi cho cục diện của nàng ta, bỗng nhiên liên tưởng đến sự kiện vu cổ lần trước, lúc đó dưới tình huống trước sau nàng đều là kẻ thù, nàng vẫn có thể tìm được đường sống trong cõi chết, nhưng lần này bản thân đã chuẩn bị đầy đủ, có lòng tin khiến nàng hung hăng té ngã, nhưng nhìn Vân Lãnh Ca bình tĩnh đến vô cùng, trên mặt cũng không gợn một chút sợ hãi nào, trong lòng Lý Ngọc Nhi không nhịn được đã trống rỗng.

“Ba.” Lão phu nhân ném vỡ tách trà trong tay, “Đủ rồi,” kèm theo tiếng rống giận kinh thiên động địa của bà, không khí trong phòng ngưng trọng, mọi người nín thở chờ đợi.

Lão phu nhân châm chọc cười nhạo một tiếng, trên mặt lạnh lẽo có thể làm cho ánh nến đang cháy cũng bị đóng băng, trong phòng mọi người chỉ cảm thấy từ trong lòng tràn ra cảm giác lạnh lẽo cho đến mỗi một lọn tóc đều là lãnh ý: “Tam di nương, ngươi ăn gan hùm mật gấu phải không? Vu oan dòng chính nữ, hãm hại cái lão bà tử ta đây, tự biên tự diễn đúng là không tồi mà, còn có thủ đoạn bẩn thỉu gì nữa, cũng giở ra hết đi.”

Những lời này bao hàm nhiều loại cảm xúc, châm chọc, lạnh lùng, khinh thường, tức giận, khiến Lý Ngọc Nhi trong nháy mắt đổi sắc mặt, mắt đen xinh đẹp dường như không thể tin lập tức nhìn về phía Vân Lãnh Ca đang cười yếu ớt, mặc dù nàng ta còn chưa hiểu rõ đầu đuôi biến cố xuất hiện ngoài ý muốn này, nhưng từ trong đáy lòng nàng ta vẫn cho rằng, Vân Lãnh Ca cũng không thoát khỏi liên quan đến việc này.

“Tổ mẫu, ngài đang nói gì vậy, do Nhị tỷ tỷ bôi thuốc lên vòng tay, không liên quan đến di nương mà.” Vân Thu Ca thấy lão phu nhân trút lửa giận lên người Tam di nương, thu lại thần thái đắc ý vừa nãy, chỉ cảm thấy nội tâm lờ mờ phát hiện ra cái gì, vẻ mặt có chút hốt hoảng cãi lại.

“Đúng vậy, lão phu nhân, chuyện này sao có thể liên quan đến tỳ thiếp, vòng tay do chính Nhị tiểu thư tặng cho ngài, lúc ấy không chỉ có mình tỳ thiếp nhìn thấy, rất nhiều người cũng nhìn thấy mà, ngài sao có thể không phân rõ nguyên do liền hỏi tội tỳ thiếp như vậy?” Tròng mắt Lý Ngọc Nhi khẽ đảo, vắt óc suy nghĩ xem rốt cuộc sơ hở ở đâu rồi.

“Ta không hỏi nguyên do? Vòng tay là ngày đó lúc Lãnh Ca hiến nghệ Hoàng Hậu nương nương tự mình chuẩn bị sai người ban thưởng, các ngươi hoài nghi cái vòng tay này, chính là trực tiếp chất vấn Hoàng Hậu nương nương, đây chính là tội danh bất kính, các ngươi có mấy cái đầu, dám chất vấn hoàng gia! Chất vấn quốc mẫu! Các ngươi không muốn sống nữa nhưng Tướng phủ còn muốn.” Hai ngón tay lão phu nhân cầm lấy vòng tay, đưa nó giơ lên trời, khiến mọi người trong phòng đều mở to hai mắt thấy rõ ràng đây là vật phẩm ngự ban, không phải con chó con mèo có thể tùy tiện xen vào.

Lão phu nhân giải thích xong, không thể nghi ngờ mặt hồ yên tĩnh bắt đầu nổi phong ba, có người nghẹn họng trân trối nhìn thẳng vào vòng tay lão phu nhân giơ lên, Lý Ngọc Nhi không thể tin được, thế nào nàng ta cũng không còn ngờ tới, ám chỉ vòng tay của lão phu nhân do chính Hoàng Hậu nương nương tự mình ban thưởng có thuốc phá thai bên trong, vật phẩm quý trọng như vậy, đại biểu cho vinh dự vô biên, cũng là vật khẳng định tài hoa của bản thân, Vân Lãnh Ca làm sao có thể tặng cho lão phu nhân mà không một chút đau lòng chứ?

“Hoàng hậu nương nương ban thưởng vòng tay vô cùng phú quý này, ta cảm thấy bản thân tuổi còn quá nhỏ khiến vòng tay có thể bị mai một, nên muốn tặng cho tổ mẫu xem như là mượn hoa hiến Phật thôi, cũng miễn cưỡng toàn tâm toàn ý làm một cháu gái hiếu tâm, không ngờ Tam di nương lại nói vòng tay này có vấn đề.” Vân Lãnh Ca nhìn tay lão phu nhân cầm vòng tay hơi phát run, biết bà thực sự nổi giận, thầm nghĩ đến lúc nên bỏ thêm nắm củi rồi, trên khuôn mặt giả vờ như cực kỳ không đành lòng thở ra một hơi dài, đáy mắt mơ hồ có nước mắt chớp động, lã chã chực khóc nói: “Tổ mẫu, đều do cháu gái tự chủ trương, không báo cho người khác, nếu như báo cho các viện, cũng không có chuyện xảy ra như hôm nay rồi, cũng sẽ không làm hại Nhị di nương mất đi hài tử...”

Tính lão phu nhân thích phô trương, yêu xa xỉ, có được vật phẩm ngự ban thì ước gì ngày nào cũng đeo trên tay khoe khoang khắp nơi, nhưng lại cố ý giữ thân phận, trừ phi có người chủ động hỏi, nếu không bà tuyệt đối sẽ không nói ra tất cả ẩn tình, ngày đó tặng vòng tay cho bà, khi đó đã tặng nó trước mặt mẫu tử Lý Ngọc Nhi, những người khác hoàn toàn không biết chuyện này.

Lý Ngọc Nhi chỉ nghĩ Vân Lãnh Ca muốn lấy lòng lão phu nhân, tự bỏ bạc chế tạo ra cái vòng tay xa xỉ này, ai sẽ nghĩ đây do Hoàng Hậu nương nương ban thưởng trong yến tiệc?

“Đứa bé ngoan, cái này cũng không trách con, chẳng lẽ con làm chuyện gì, còn phải bẩm báo cho người có địa vị đê tiện như vậy biết ư? Không có đạo lý này, con cẩn thủ (tuân thủ nghiêm ngặt) bổn phận, không khoe khoang, tránh gặp phải những xem thường oán hận vô cớ, con có ý tốt, cứ nhớ như thế, quan tâm điều này thôi, không ngờ lại dẫn sói vào nhà, khai ra một đám bạch nhãn lang.” Ánh mắt lão phu nhân hàm chứa quan tâm nhìn vẻ mặt xấu hổ của Vân Lãnh Ca, an ủi.

Lão phu nhân nói lời này thật có chút nặng, có lẽ đã nói rõ đám người Tam di nương có thân phận địa vị hèn mọn, bà chế nhạo chẳng nể tình như thế, mới nghe thấy lần đầu.

“Ngộ nhỡ Nhị tỷ tỷ có được vòng tay này lại cố ý bôi loạn thuốc phá thai ở trong rồi đưa cho tổ mẫu, điều này cũng có thể mà, tổ mẫu sao có thể chỉ như thế mà kết luận Nhị tỷ tỷ vô tội trong sạch được?” Vân Thu Ca thấy chẳng những không vu oan cho Vân Lãnh Ca được, ngược lại còn bị lão phu nhân chê cười, thoáng chốc tức giận mặt đỏ tới mang tai, ý tưởng lóe lên trong đầu, tự cho mình thông minh hỏi.

“Lời nói của ngươi thật vô liêm sỉ? Ngươi không muốn nhìn thấy tỷ tỷ mình sống yên phải không? Nghĩ trăm phương ngàn kế bôi nhọ con bé? Vòng tay này là vật phẩm ngự ban, mảy may tổn hại cũng sẽ trở thành tội lớn diệt tộc, phàm là người có đầu óc sẽ không ai đánh chủ ý lên vật này, tổ chim bị phá thì trứng còn có thể nguyên vẹn hay không? Ngươi không hiểu biết thì bớt nói chút đi!” Khóe miệng lão phu nhân khinh thường khẽ khơi lên, lạnh lùng nói, thứ nữ chính là thứ nữ, quả thật không lên được mặt bàn, đạo lý bình thường dễ hiểu như vậy, cũng cần người khác phải giải thích cho mình.

“Phủ y nói trong vòng tay có mùi hương, điều này phải giải thích thế nào?” Vân Thu Ca không để ý tới ánh mắt Tam di nương ra hiệu cho nàng ta câm miệng, không cam lòng hỏi.
Bình Luận (0)
Comment